Old school Swatch Watches
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỷ Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Anh nhìn lướt qua một nơi… chỉ là lướt mắt và cũng chính trong khoảnh khắc ấy, vệt sáng xám tro tắt ngấm…
Bốp!
Tuấn Dương thực hiện điều anh muốn ban nãy, đó là đấm vào môi Minh Quý.
- Khốn kiếp. Ai cho cậu hôn nhím bù xù!
Chap 32: Những cú đòn bất ngờ.
Tiếng nện mạnh của kim loại phát ra thanh âm chát chúa, xé rách ánh hoàng hôn đang phủ dần đều…
Tiếng bạt tai mạnh mẽ vang lên giữa đêm tĩnh mịch, gửi thêm chút ghê rợn vào sắc đen đang vây bủa khắp chốn…
Sân cỏ thấp thoáng dáng người cao ráo của hai chàng trai trẻ với phong thái bình thản nhưng đều chứa tính toán riêng.
- Đợt vừa rồi tôi sang Thụy Sỹ mới biết cậu làm hiệu trưởng Trung Anh đấy!
Minh Quý cười khẩy dù nét mặt thánh thiện vẫn không hề thay đổi như một thiên sứ đang vẫy đôi cánh trắng thuần khiết.
- Chúc mừng cậu! Lại tiến thêm một bước nữa!
Bàn tay mang găng trắng nắm hờ chiếc gậy đánh golf rồi đột ngột vung mạnh, hất quả bóng nhỏ bay tít lên không trung. Hữu Phong đợi bóng đáp vào lỗ mới dửng dưng đáp:
- Lời chúc mừng của cậu đã muộn! Hiệu trưởng tôi làm từ lâu và tiến thêm bao nhiêu bước thì cậu cũng mù tịt!
Cánh môi anh đào cong nhẹ nét cay cú rồi wow lên một tiếng để tung hô màn đánh golf của người vừa hạ thấp anh.
Dù cậu ta luôn ngạo mạn, xếp anh vào lớp người khờ khạo nhưng giữa hai người vẫn không một lần xảy ra xung đột. Trong mắt cậu ta, anh không đáng tầm để làm đối thủ và anh sẽ vờ như yếu thế cho cậu ta lún sâu vào suy nghĩ anh là kẻ khờ. Cứ để con người đáng sợ đó nới lỏng đề phòng với anh…
Thực tế, anh biết Hữu Phong đảm nhận chức vụ to tát của Trung Anh đã rất lâu và kể từ đó, mối hận thù trong anh cuộn dâng mạnh liệt như sóng thần.
Anh căm ghét người anh em cùng cha khác mẹ này tới mức mỗi lần giáp mặt nhau, anh đều muốn gây án mạng… Để che đi đôi mắt xám tro nhạy bén, anh bắt buộc phải diễn từng cử chỉ thân thiện để cậu ta không thấu được sự nguy hiểm từ anh.
Minh Quý sẽ như kẻ đi săn, đứng ngắm con mồi từ phía xa rồi nổ súng đột ngột…
- Minh Quý, cậu muốn chơi tôi thì đừng làm mấy trò khiêu khích!
Một câu nói bâng quơ kèm theo chiếc nhếch miệng khinh miệt như lột sạch ý đồ của Minh Quý. Ác quỷ ngồi xuống bãi cỏ, tâm trí anh thoáng bay về cảnh tượng ở sân trường lúc sáng sớm… Thật nực cười! Minh Quý cho là anh sẽ ghen nên diễn màn hôn hít kia à?
Nếu thế, phải xem diễn xuất của cậu ta có đạt không đã!
Cúi thấp đầu mà chưa áp môi thì chưa phải hôn…Diễn xuất của Minh Quý bị gián đoạn chắc hẳn là vì bộ dạng nhem nhuốc của lọ lem. Cậu ta thuộc dõng dõi quí tộc lại ưa sạch sẽ vô cùng nên đương nhiên khó gần với cô nàng nhếch nhác kia…
- Tôi sao phải chơi cậu?
Minh Quý tiếp tục đánh golf, dùng lực mạnh khủng khiếp như trút hết tức tối vào quả bóng trắng. Rõ ràng là chỉ lướt mắt, sao cậu ta có thể nắm rõ đến vậy…
Anh tiếp cận Đông Vy chính xác là vì muốn chọc giận Gió Quỷ! Anh luôn có tai mắt kín đáo theo dõi Hữu Phong và dù đang ở bên Thụy Sỹ thăm bố thì anh vẫn biết rõ những quan tâm đặc biệt của Hữu Phong dành cho cô gái nhỏ.
Và anh đã chứng kiến tận mắt ở restroom, Gió Quỷ đã tự mình giải thích với cô nữ sinh học bổng về vết máu! Đây là cơ hội tốt, cần tận dụng lúc người máu lạnh như Hữu Phong đang có chút cảm xúc…
- Ừ, đúng. Cậu chơi không nổi với tôi!
Hữu Phong thả hẳn người lên cỏ, bật cười:
- Ghét tôi nhưng không có khả năng để đánh gục tôi! Cậu thật tội nghiệp!
Như bị bẻ gãy đôi cánh bằng những lời thẳng thắn của Gió Quỷ, gương mặt đẹp đẽ tối sầm lại trong phút chốc và Minh Quý đã trút bỏ lớp vỏ thiên sứ.
Khi Hữu Phong khép mắt, anh liền tiến tới và vung cao gậy golf…
Tiếng nện mạnh của kim loại phát ra thanh âm chát chúa, xé rách ánh hoàng hôn đang phủ dần đều…
***
Chạy bộ ban đêm có thú vui của nó. Nghe gió rít bên tai, cảm nhận cái lạnh của gió thốc thẳng vào làn da và như cùng gió xuyên đêm tối.
Trên vỉa hè có những đôi chân cùng chạy thật nhanh, dáng người đối lập của hai cô gái nửa chìm trong bóng đen nửa lẫn vào ánh vàng nhạt của đèn đường.
- Tớ không chạy được nữa!
Tuệ Anh cúi người thở dốc và ngay sau đó là ngồi bệt xuống, mặt mày nhăn nhó. Cô vốn rất ghét hoạt động nay lại phải cắt xẻ thời gian nghỉ ngơi của buổi tối để chạy như hâm thế này…
- Cố lên nào! Mình chạy chưa được 10 phút mà. Đứng dậy, chạy tới 20 phút rồi nghỉ!
Đông Vy chống tay ngang hông, giữ hơi thở đều đặn. Môi cô tím lại vì gió lạnh nhưng nụ cười vẫn thật rạng rỡ, trên trán còn quấn một lớp băng dày cộm.Trông cô gái nhỏ khá kỳ dị.
Cô đang giúp Tuệ Anh giảm cân, thay vì nhìn cô bạn khổ sở vật lộn với chứng thèm ăn. Thực đơn toàn đồ ngọt của cô bạn bị cô thay hết bằng bánh mì đen và nước lọc. Những bộ phim toàn mỹ nam – mỹ nữ của chiếc máy tính bảng Tuệ Anh sẽ không được xem nữa vì cô gái nhỏ lôi cô đi dạo bộ khắp trường.
Chỉ mới ba ngày thực hiện theo kế hoạch của Đông Vy mà cô bạn mập đã muốn từ bỏ…Tuệ Anh hét:
- Tớ mệt. Tớ mệt. Tớ mệt. Xin cậu đấy! Tớ không cần giảm cân nữa, được chưa!
- Nhưng chẳng phải cậu vẫn luôn muốn thân hình đẹp như Thanh Ngân à? Bật mí cho tớ nào, cậu đang thích ai thế? Hữu Phong phải không?
Đông Vy nháy mắt, chìa tay ra để giúp cô bạn mập đứng dậy. Đột nhiên, đôi mắt hí của cô bạn nheo lại thành tia nhìn sắc bén của loài cáo…
Chát!
Tiếng bạt tai mạnh mẽ vang lên giữa đêm tĩnh mịch, gửi thêm chút ghê rợn vào sắc đen đang vây bủa khắp chốn…
Chap 33: Xe điên.
Anh không tìm, không để ý đến cô nhưng cô vẫn sẽ trốn khỏi những nơi có anh để đôi mắt xám thôi mê hoặc thần trí cô.
Với cô, để quên một người thì trước hết phải quên đi tình cảm mà mình dành cho người ấy.
***
- Tớ đã sai gì sao?
Đông Vy sững sờ, bàn tay chìa ra còn khựng lại trong không trung. Cô thấy đau, thấy mình bị xúc phạm ghê gớm. Cô nhìn sâu vào mắt hí của bạn mập, mong một lời giải thích. Chưa bao giờ, cô thấy người bạn này lại xa lạ đến thế…
- Tớ xin lỗi, xin lỗi cậu nhé chuột nhắt!
Tuệ Anh luống cuống đứng dậy, xoa nhẹ bờ má đỏ rát của cô gái nhỏ và khóc thút thít.
- Xin lỗi cậu, tớ không cố ý!
Đông Vy đẩy cô bạn ra vì đau, cảm giác tiêu cực đã biến thành lúng túng với sự sướt mướt của cô bạn.
- Hic. Đánh tớ mà cậu lại khóc là sao?
- Xin lỗi cậu. Tớ căng thẳng quá. Tớ muốn giảm cân thật nhanh, tớ muốn lấy danh hiệu hoa khôi từ Thanh Ngân!
Cô gái nhỏ lau nước mắt cho bạn mập, thoáng giật mình vì đôi đồng tử đen láy. Cô có một linh cảm rất lạ… hình như Tuệ Anh là người đáng sợ.
- Tớ không sao đâu! Thế có chạy tiếp không?
Tuệ Anh lắc đầu lia lịa, cô muốn về nhà để bình tâm lại. Lúc cô nhảy lên xe bus còn nhắc Đông Vy phải ngủ sớm.
Chẳng hiểu sao, cô gái nhỏ lại thấy lời dặn dò của bạn không còn thành thật nữa. Cái bạt tai ấy không chỉ hằn lại mỗi năm ngón tay, mà còn cảnh báo cô gái nhỏ rằng… ai rồi cũng có thể làm cô bị thương!
Với tâm trạng nặng nề, Đông Vy cứ đứng mãi trên vỉa hè, dáng nhỏ bé ẩn lấp trong đêm....
« Trước1...3031323334...82Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ