↓↓ Truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỷ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Cậu đang chọc tức tôi đấy!
Thầy giám thị cáu bẳn, còn định cằn nhằn thêm cho bõ tức thì phải tá hỏa mà hét lên.
- Dừng lại ngay! Cậu làm cái quái gì nữa thế hả?
Thầy tút mạnh con dao gọt hoa quả ra khỏi tay Hữu Phong, thì thào trong khổ sở:
- Phong à! Đừng như thế nữa, đừng vì những lời của mẹ cậu mà tự tàn phá bản thân. Vết sẹo trên tay cậu, hãy để nó lành!
Hữu Phong co chặt những ngón tay, anh không thấy đau, không thấy nhói… chỉ cười nhạt.
- Tôi nhớ mẹ!
***
- Anh nặng lắm không?
- Có! Nặng chết em rồi!
- Cố lên!
- Thế sao anh không cố đi nạng? Em cố thì mệt em chứ mệt gì anh? Phiền chết!
Đông Vy gắt ầm. Đáng lẽ tan học là cô có thể bay đi kiếm việc làm chứ không phải thay thế cái nạng của Hồ Minh Quý, để anh ta vịn vai và chống đỡ cơ thể của anh ta thế này. Đã vậy, còn bị nhòm ngó!
Sáng nay, cô nhận lời xách giúp Minh Quý balô lên lớp thì phải hứng bao nhiêu cái bĩu môi, cái liếc mắt khó chịu. Còn bây giờ, cô như con bé hèn mọn, sắp bị xuyên thủng trong những viên đạn là những ánh nhìn căm ghét.
Chán thật! Với họ, Minh Quý là thiên sứ này, toả sáng nhất hành tinh này…nhưng họ có biết, Minh Quý đang là “của nợ” với cô!
Cũng vì cảm giác Minh Quý đem tới cô điềm xui nên cô mới nóng giận.
Kể từ lúc anh ta về học viện tới nay, cô chẳng ngày nào được yên ổn. Những người xung quanh đều lần lượt mang đến cô hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng kèm theo đó không phải là niềm vui.
Chúng tựa hồ những nhát dao đâm đột ngột, ghim vào cô nỗi đau tột cùng…
- Dữ quá! Phiền em vài ngày thôi, cũng không được sao?
Minh Quý choàng tay qua vai cô gái nhỏ, giọng nói của anh rất nhẹ, chỉ như chiếc lông vũ đáp trên mặt nước. Lần đầu tiên,có người lớn tiếng với anh nên anh không giấu nổi sự tự ái, gương mặt ỉu xìu.
Cô nữ sinh nhỏ chép miệng, bất cần:
- Anh có thể nhờ người khác!
- Thôi, xem như là anh năn nỉ em nhé!
- Vô ích thôi. Em sắp gãy lưng rồi. – Đông Vy buông tiếng thởdài ảo não, rồi đột nhiên cô gái nhỏ bặm môi, lôi Minh Quý đi thật nhanh.
- Mau nào! Em còn phải đi kiếm part- time!
- Từ từ! – Minh Quý kêu lên khi chân cử động quá mạnh, anh giằng người cô nhóc lại. – Em chăm sóc anh cẩn thận vào, anh trả công! Khỏi phải tìm.
Đông Vy lập tức dừng đứng lại như chiếc xe thắng gấp, mắt cô hau háu:
- Trả em bao nhiêu đây?
Minh Quý rùng mình với phản ứng của cô gái nhỏ, anh nói máy móc:
- Em muốn thế nào?
- Muốn tất cả tiền anh có! Cho em được chứ?
Minh Quý giật mình thêm một lần nữa. Đôi môi xinh xắn của cô gái nhỏ vừa nhếch rất hiểm… thật giống với phong thái của người tàn bạo kia.
Đông Vy không biết tới điều này, cứ tưởng thiên sứ ngỡ ngàng vì tính tham lam của mình nên cười ha hả.
- Em đùa! Em giúp anh nốt hôm nay thôi. Em và anh thật sự không thích hợp để đi với nhau. Danh tiếng của anh và danh dự của em đều bị ảnh hưởng.
Im lặng chưa hẳn là thỏa hiệp, nhưng chắc chắn là đã ngầm thừa nhận một phần nào đó.
Mùi dầu gội đầu của cô rất kì dị, hăng và hắc. Đúng là đi cùng thì không thích hợp.
Minh Quý nở nụ cười trìu mến.
- Được rồi! Là em không thích, còn nếu em đồng ý, anh cho em bất cứ thứ gì cũng không tiếc.
- Vậy cho em biết nhãn hiệu giày mà Đinh Hữu Phong dùng đi. Là anh em cùng cha khác mẹ, anh hẳn là biết rõ về anh ấy chứ?
Minh Quý giật mình lần thứ ba… Hữu Phong rất ghét dòng máu lai đang chảy trong người anh, ghét thậm tệ người bố đứng đầu dòng họ quý tộc. Anh căm ghét chính huyết thống của mình, thế nhưng lại có thể chia sẻ điều này cho cô nàng xuềnh xoàng.
Quan hệ của hai người ấy thân thiết hơn cả những gì anh từng nghĩ…
Nhìn vào đôi mắt mong đợi của cô gái nhỏ, Minh Quý nói chậm rãi từng chữ.
- Nhãn hiệu với Phong không quan trọng đâu, bền đôi chút là được vì Phong thường xuyên chạy bộ. Có một loại giày mà cậu ấy đặc biệt thích. – Lướt qua nụ cười đơn thuần một tia độc ác, Minh Quý đột nhiên nhấn giọng. – Giày da, màu nâu!
Chap 35: Lớp ngụy trang.
Đứng trước một chiếc gương cũng như đứng trước một ánh mắt săm soi, nó sẽ chỉ thấy được ngoại hình mà không thấu được nội tâm của ta nếu ta biết cách ngụy trang…
***
Lời xin lỗi ít khi được nói ra vì bởi lẽ, ít ai dám thừa nhận sai lầm của mình.
Hạ An cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ thay vì đẩy nó ra. Xin lỗi Đông Vy và được cô bé tha thứ là rất dễ nhưng cô khó có thể đối diện với ánh mắt ấy. Trong đó, một thứ đã vỡ vụn. Hạ An đoán là niềm tin.
Cô muốn làm lành với Đông Vy nhưng lại sợ, tính ghen tuông và ích kỷ của mình sẽ hại nàng lọ lem tội nghiệp.
Đều là vì Tuấn Dương, vì cô quá yêu anh.
Dù anh cho cô là độc địa thì cô vẫn sẵn sàng ác với những kẻ được anh để ý tới.
Ngoài cô ra, anh đừng hòng yêu ai!
Anh không tự động quay lại bên cô thì cô cũng không để anh bên ai!
Đêm lạnh lẽo. Hơi ẩm ướt từ bờ hồ xốc thẳng vào người Hạ An, đông cứng cô lại như đang ướp lạnh một miếng thịt.
Chiếc mũi nhạy cảm hắt xì liền vài cái nhắc nhở Hạ An phải nhanh chóng đưa ra một quyết định dứt khoát!
Cứ đứng mãi thế này thì cô ốm mất.
Hạ An lưỡng lự đưa tay lên nhưng chưa vội gõ cửa, đang không biết phải làm gì tiếp theo thì một giọng nói trầm chợt cất bên tai:
- Đến đây làm gì?
***
Đứng trước một chiếc gương cũng như đứng trước một ánh mắt săm soi, nó sẽ chỉ thấy được ngoại hình mà không thấu được nội tâm của ta nếu ta biết cách ngụy trang…
Chiếc gương lớn phản chiếu đôi mắt đang híp lại thật ngộ, đôi môi căng mọng thật cong và hai chiếc má lúm thật xinh. Tuệ Anh vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của mình – một lớp ngụy trang an toàn!
Cô biết cách để mình hòa trộn vào đám cậu ấm cô chiêu luôn đốt cháy mình trong ồn ào, cuồng nhiệt.
Dù cô luôn đứng ngoài lề những cuộc vui ngoài hành lang lớp học nhưng chẳng ai thèm nghi ngờ điều gì vì cô đóng giả nàng mơ mộng, mê mẩn phim thần tượng.
Cô ít khi tham gia vào những câu chuyện phiếm vì chẳng thể nào nuốt trôi những suy nghĩ ngớ ngẩn của lũ bạn trẻ con.
Tuy cùng tuổi nhưng Tuệ Anh thấy mình già dặn hơn rất nhiều. Nội tâm của cô cũng thế, phức tạp hơn, tham vọng hơn!
Cầm tấm bằng Trung Anh với cô đã là điều hiển nhiên, tương lai sáng lạng đã là điều bình thường của mọi học sinh ở Trung Anh. Họ cho đó là đủ nhưng Tuệ Anh khác, cô sẽ thực hiện điều mà ai cũng chỉ dám mơ ước. Đó là……chạm vào nhân vật nguy hiểm ấy!
Tuệ Anh thu lại nụ cười giả tạo rồi chạy nhanh vào nhà tắm, cố nôn hết số thức ăn mà dạ dày chưa kịp tiêu hóa.
Đã đến lúc để người đó nhìn thấy vẻ đẹp thật sự của cô!
Sau khi tống hết đống đồ ngọt ra khỏi bụng, Tuệ Anh lại chạy điên cuồng trên máy thể dục. Mồ hôi cô tuôn nhễ nhại, chảy ròng từ thái dương xuống chiếc áo thun ướt đậm.
Cô đã chạy rất lâu nhưng vẫn chưa chịu dừng nếu như chuông điện thoại không reo lên inh ỏi.
Lúc Tuệ Anh áp tai vào di động, liền vọng lại từ đầu dây bên kia chất giọng đe dọa:...