↓↓ Truyện Chiếc Ôm Từ Vệt Gió Quỷ Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tuệ Anh bóc mẽ lớp vỏ thuần khiết của cô bạn xinh xắn rồi đột ngột vồ lấy tờ giấy xanh nhạt từ Thanh Ngân.
- Tớ biết hơn cậu! Tớ biết Richard là ai và anh ấy sẽ thuộc về tớ, Thanh Ngân ạ!
Chap 31: Không cuốn theo gió.
Đôi lần anh xuất hiện là đôi lần vị yêu tăng vùn vụt. Cô của ngày hôm nay yêu anh nhiều hơn cô của ngày hôm qua. Thậm chí, cả tim và tâm trí của cô đều muốn bội thực vì bị nhồi nhét quá nhiều thứ về anh.
***
Tung chăn, Đông Vy xoa mạnh thái dương vì cơn nhức đầu đang hành hạ cô. Cả người cô ê ẩm, muốn bật dậy khỏi giường cũng thật khó khăn.
Ngoài ô cửa kính, nắng trong veo đã đáp xuống mặt hồ phẳng lặng. Đông Vy nhìn quanh căn nhà nhỏ, mọi vết tích của Hữu Phong đêm qua giờ chỉ nằm trong trí nhớ của cô.
Anh tệ thật!
Lúc mờ sáng, anh buông tay khỏi cô nhưng cô níu lại.
- Thả!
Hữu Phong gằn tiếng, từ giọng nói tới nét mặt của anh đều rất lạnh.
- Cho em hỏi một điều!
Đông Vy nén sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh, cố lục lọi trong màu xám tro chút cảm xúc nào đó.
- Nói đi!
- Anh thích em không?
Đông Vy nín thở chờ đợi,thùy não giãn căng hết cỡ như lần nhảy ra chặn trước mũi xe BMW. Cô gái nhỏ không hề buột miệng, cô đang đánh cược bằng chính tình yêu thầm lặng nhưng mạnh liệt mà cô dành cho anh…suốt những ngày qua.
Cô không thể mãi tiếp tục rơi trong tình- trạng – thiếu- tỉnh- táo mãi thế này được!
Cứ nhớ thương, cứ hoang hoải vì anh… mỗi giây trôi qua, lại yêu anh nhiều thêm.
Thà anh đối xử với cô như những người khác, thà anh đừng để cô nhìn anh quá 60 giây, chạm vào người anh hay thậm chí gần gũi anh thế này thì cô sẽ tự kết thúc mối tương tư điên rồ dù có khó và đau như rơi tõm xuống địa ngục.
Gỡ bàn tay xanh xao ra khỏi áo mình, Hữu Phong nhếch hờ miệng.
- Đừng tưởng tôi đối xử khác biệt thì gọi đó là thích!
Đông Vy vẫn lỳ lợm nắm chặt áo anh, lớn tiếng:
- Tại sao anh không chịu thừa nhận! Nếu không thích, sao phải đi theo em lúc ở khu rừng đó. Không thích, sao phải giúp em mua đồ vặt trước rạp kino. Không thích, sao còn tới đây và bên em suốt đêm qua? Rõ ràng là anh thích em!
Hữu Phong lẳng lặng tháo lớp băng đỏ thẫm, mắt hằn mạnh những tia u tối…
- Trả lời em!
Đông Vy hét. Cô gái nhỏ đứng hẳn trên giường nên tia nhìn của hai người đối thẳng nhau. Ánh mắt có thể chạm vào nhưng những suy nghĩ là không thể…
- Anh thích em! Đinh Hữu Phong, anh thích em, đúng không?
Lớp băng cứu thương vừa rơi xuống sàn, ngón tay lạnh lẽo liền đặt lên môi cô gái nhỏ, Hữu Phong nói khẽ:
- Tôi thích em!
Đông Vy ngớ người, cô cũng không rõ cảm giác lúc này là thế nào, chỉ thấy mọi tế bào của cơ thể đang như nhún nhảy trong vui sướng.
- Thích em đau đớn và khổ sở vì yêu tôi!
Hữu Phong rút tay về, giọng nói quỷ quyệt vang khắp căn nhà nhỏ.
- Có muốn hay cố gắng, em cũng không quên được tôi đâu. Trừ khi chết đi!
Tiếng sập cửa mạnh mẽ giúp Đông Vy bừng tỉnh đôi chút. Dường như cô đang mắc bẫy…
Gió Quỷ khiến cô điên đảo vì sự quyến rũ rũ ma mị của riêng và chính cô đang tự dày vò mình với thứ tình cảm tuyệt vọng này!
Đôi lần anh xuất hiện là đôi lần vị yêu tăng vùn vụt. Cô của ngày hôm nay yêu anh nhiều hơn cô của ngày hôm qua. Thậm chí, cả tim và tâm trí của cô đều muốn bội thực vì bị nhồi nhét quá nhiều thứ về anh.
Nhưng…dựa vào đâu để anh phán xét rằng cô sẽ không quên được anh?
Đông Vy lao tới cửa sổ, mở toang ô kính và gào to:
- Em quên anh rồi đấy! Cứ xuất hiện và biến mất bất kỳ lúc nào đi Gió Quỷ, em không quan tâm! Cứ tàn bạo và ác độc theo đúng bản chất của anh đi, em tránh xa anh! Anh vui khi mọi người xung quanh đau khổ nhưng anh vẫn là người đáng thương nhất mà thôi! Anh mãi mãi là vệt gió đơn độc, cứ gieo nỗi sợ vào mọi người rồi sẽ không ai bên anh đâu!
Bên kia bờ hồ, đôi giày thể thao dừng bước. Sau vài tích tắc, Hữu Phong quay người cười nửa miệng rồi bỏ đi,chẳng hề mảy may tới những lời cô gái nhỏ vừa tuôn ra.
Đông Vy lặng người bên khung cửa. Nụ cười bất cần của anh không ma mị như mọi lần. Có lẽ…anh đã rất tổn thương nên dù anh là người không bao giờ để lộ cảm xúc nhưng vẫn chưa che giấu hết sự buồn thẳm trong cái nhếch miệng vừa rồi.
Cô gái nhỏ sắp phát điên, đập nhẹ đầu vào tường để tự phạt những ý nghĩ hướng về người- cô- cần quên nhưng không may, trán cô gái nhỏ đập trúng góc xi măng sắc nhọn của bậu cửa sổ…
***
Nằm bẹp dí trên giường với vầng trán lõa máu, Đông Vy nửa mê nửa tỉnh suốt mấy tiếng đồng hồ.
Cô muốn vực mình dậy nhưng chân tay cứ thuỗn đơ, biểu tình lại trí óc.
Muộn học rồi… Đông Vy cố ngóc đầu dậy nhưng nó vẫn dính chặt vào gối.
Tệ thật! Máu vẫn chảy mãi thế này thì cô chết mất.
Chết cô không sợ, chỉ sợ không thực hiện được những mục tiêu đã đặt ra.Cô ngu ngốc thật, cứ mải cuốn theo gió mà bỏ rơi cuộc sống thật sự của mình.
Vịn lấy giường, cô gái nhỏ dùng hết sức vươn người… Xui xẻo một khi đã ập tới thì sẽ kéo theo cả bầy đàn đen đủi hành hạ mình!
Đông Vy ngẫm ra điều này khi cả người lăn đùng trên sàn nhà, xương cốt như vụn hết ra. Trước mắt Đông Vy bỗng nhiên tối sầm lại.
- Đông Vy, em có ở trong đó không?
- Đông Vy, em muộn hai tiết học rồi đấy. Mở cửa ra nào!
- Đông Vy!
Tiếng gọi cuối cùng vừa dứt, cánh cửa gỗ bị đá mạnh ra.
- Em làm sao thế này!
***
Lúc Minh Quý bế cô gái nhỏ còn nằm co ro ra khỏi khuôn viên trường, những cặp mắt sửng sốt đều đổ dồn về phía anh. Có một đám chạy theo, muốn giúp đỡ nhưng Minh Quý lắc đầu.
Cả sân trường nhốn nháo, tiếng bàn tán lan nhanh trong bầu khí quyển, học sinh truyền tai nhau không ngớt. Các chất giọng xen lẫn, có đoán mò, có ngờ vực…Họ xúm lại thành từng nhóm.
Tuấn Dương hớt hơ hớt hải chạy từ sân thể dục tới, áo đồng phục ướt đẫm mồ hôi. Nhìn chằm chằm vào người trong tay Minh Quý, nói đứt quãng:
- Hey! Chuyện gì thế?
- Đến phòng y tế rồi nói sau!
Minh Quý bình tĩnh, anh sải chân rất dài, một bước đi lấn mất bốn ô gạch. Với tất cả mọi người, anh đều mỉm cười thân thiện nhưng vẫn giữ khoảng cách riêng. Khoảng cách này tồn tại là vì xuất thân cũng như tài năng của anh hơn hẳn người khác.
Tuấn Dương đã muốn đấm nát cánh môi anh đào mỏng kia, anh giằng tay Minh Quý, đòi bế lại nhím bù xù.
- Thôi nào! Lúc nào rồi cậu còn cư xử như thế!
Tuấn Dương vẫn cố chấp đòi giành lại cô nữ sinh nhỏ, mặt hằm hằm.
- Tôi còn chưa hỏi tội cậu đâu! Mau đưa nhím bù xù cho tôi!
Giằng co trong lúc này là điều ngớ ngẩn, chỉ gây thêm ồn ào. Đúng lúc Minh Quý định chuyền cô gái nhỏ cho Tuấn Dương thì gió lạnh đột ngột rít khắp sân trường.
Gió len qua từng kẽ lá, hơi lạnh kỳ dị chiếm lấy từng ngóc ngách. Mọi âm thanh nhỏ dần rồi im bặt. Mọi học sinh đều thôi xìxầm.
Mối- nguy- hiểm- mà- ai- cũng- biết đang cận kề…
Thanh thoát và nhẹ nhàng – hoá thân của gió. Giày patin lướt nhanh trên sân gạch, Gió Quỷ không nhìn bất kỳ ai nhưng nhưng tất cả đều tự khắc cúi đầu....