↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
“Ừ.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, gật đầu đáp.
Cảnh ân ân ái ái của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm lọt vào đáy máy của ông Hoàng và năm người vệ sĩ đứng đằng sau lưng. Dù là một người mù mờ, họ cũng nhận ra mối quan hệ giữa hai người không chỉ đơn giản là bạn bè, hoặc quan hệ giữa nhân viên với cấp trên, mà đã phát triển thành tình yêu nam nữ.
“Cậu Kiệt! Xin cậu hãy suy nghĩ kĩ lại!” Ông Hoàng cố gắng khuyên bảo Hoàng Tuấn Kiệt, cầu mong hắn chấp nhận lời mời của ông Hoàng Gia Huy – bố ruột của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Xin lỗi, tôi không thể.” Hoàng Tuấn Kiệt lịch sự từ chối, rồi nghiêm giọng nói tiếp: “Ông làm ơn nhắn lại với ông ta rằng, lần sau xin đừng đếnlàm phiền tôi nữa. Tình hình kinh doanh của công ty, tôi sẽ cho người đến báo cáo lại cho ông ta, còn các vấn đề khác, thì xin miễn cho.”
Lần này, Hoàng Tuấn Kiệt kiên quyết nắm tay Thư Phàm, cùng nhau bước đi,
mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Thư Phàm vừa đi theo Hoàng Tuấn Kiệt, vừa quay sang, ngẩng mặt, mắt len lén nhìn khuôn mặt xám xịt vì tức giận và phẫn nộ của Hoàng Tuấn Kiệt. Mặc dù vẫn không hiểu vì lí do gì hắn lại hận thù bố mình nhiều thế, hận đến nỗi ngay cả khi ông ta ốm nặng cũng không muốn đến thăm hỏi. Nhưng Thư Phàm tin rằng Hoàng Tuấn Kiệt tuyệt đối không phải là một đứa con bất hiếu, biết bố ốm đau mà không đến thăm, nhất định ông Gia Huy đã gây ra một vết thương quá sâu trong lòng Hoàng Tuấn Kiệt, nên hắn mới tuyệt tình như thế.
Hai người nắm tay nhau đi trên sân ga trên lầu hai, sau đó đi bằng thang máy bộ xuống lầu một.
Phía sau hai người, ông Hoàng cùng năm người đàn ông vẫn lẽo đẽo đi theo. Không chỉ có thế còn có hai vệ sĩ được Tuấn Hùng bí mật cử đi theo bảo vệ ngầm cho hai người, và một người đàn ông mặc áo giả da hơi bạc màu muốn tìm đủ mọi cách để thủ tiêu hai người.
Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm vừa mới đặt chân xuống tiền sảnh của sân bay, một người đàn ông lạ mặt thứ hai xuất hiện, người đàn ông này do Trợ lý Tân được lệnh của Vũ Gia Minh cử đi theo dõi nhất cử nhất động của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm, sau đó báo cáo lại chi tiết cho hắn biết. Xem ra lần này sang Hồng Kông tìm em gái, Thư Phàm đã mang lại cho Hoàng Tuấn Kiệt một đống rắc rối, cùng với nguy hiểm lúc nào cũng rình rập cận kề.
Tâm trạng Hoàng Tuấn Kiệt nặng nề như đeo đá, niềm vui mà phải hiếm có lắm hắn mới có được đã hoàn toàn tan biến vì sự xuất hiện của ông Hoàng và năm người vệ sĩ. Thật lòng, hắn cũng rất lo lắng cho bố hắn, muốn đến thăm ông ta, nhưng lòng thù hận trong hắn quá sâu, hắn không thể dễ dàng bỏ qua cho ông ta được.
Sân bay quốc tế Hồng Kông là sân bay lớn thứ hai trên thế giới, mỗi một ngày không biết có bao nhiêu lượt khách đến rồi lại đi. Tiếng nói chuyện, cười đùa, tiếng bánh xe hành lý quẹt trên nền gạch men, tiếng bước chân chạy bình bịch, tiếng gọi nhau í ới đủ mọi loại ngôn ngữ và giọng điệu lọt vào trong tai Thư Phàm, vừa đi Thư Phàm vừa ngó ngược ngó xuôi, ngắm chỗ nọ rồi lại nhìn chỗ kia, có khi cau mày vì không hiểu, có khi mỉm cười vui vẻ khi bắt gặp hình ảnh ngộ nghĩnh đáng yêu của mấy bé gái đang được bố mẹ bế trên tay.
Hoàng Tuấn Kiệt đang rầu rĩ không vui, nhưng khi thấy người con gái đi bên cạnh, có khuôn mặt thiên biến vạn hóa, nụ cười lúc nào cũng nở trên môi, tâm trạng căng thẳng và bồn chồn lo lắng đã dần dần giảm xuống. Chỉ cần ở bên cạnh Thư Phàm, thì dù có gặp phải chuyện gì đáng sợ đến đâu, cũng hóa thành hư không. Thư Phàm là thế, là người luôn lạc quan yêu đời, luôn nhìn mọi thứ bằng con mắt đơn giản, luôn tận dụng từng phút từng giấy để vui sống.
Tiếp xúc và nói chuyện với Thư Phàm, cùng sống với Thư Phàm trong mấy ngày vừa qua, Hoàng Tuấn Kiệt đã học được nhiều điều hay từ tính cách có một không hai của Thư Phàm.
“Người con gái ương bướng và nghịch ngợm, có nụ cười trong sáng và ô ưu này, dù có muốn giận cũng không giận được, có muốn ghét cũng ghét không nổi, thôi thì đành phải thương vậy.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, liếc mắt nhìn Thư Phàm, nghĩ thầm trong đầu.
Gần ra đến cổng sân bay, Thư Phàm kéo tay Hoàng Tuấn Kiệt đứng lại.
“Có chuyện gì thế?” Hoàng Tuấn Kiệt quan tâm hỏi.
“Tôi…tôi muốn…muốn…” Thư Phàm đỏ mặt, ấp úng ngượng ngùng đến mức độ không dám nói ra mong muốn của mình.
“Cô muốn gì?” Hoàng Tuấn Kiệt khó hiểu nhìn Thư Phàm. Tại sao tự nhiên Thư Phàm lại đỏ mặt?
“Tôi…tôi cần đi vệ sinh.” Thư Phàm cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn mặt Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt tự nhiên cũng trở nên ngượng ngùng và lúng túng theo Thư Phàm.
“Được rồi! Cô…cô đi đi!” Hoàng Tuấn Kiệt đỏ mặt, che miệng, hối thúc Thư Phàm.
Thư Phàm vội buông tay Hoàng Tuấn Kiệt, xoay người, định chạy đi.
“Khoan đã!” Hoàng Tuấn Kiệt gọi giật lại, nhắc nhở Thư Phàm: “Cô nhớ phải cận thận, đừng bỏ đi lung tung, và đặc biệt đừng đi theo người lạ.”
“Anh yên tâm. Tôi không ngu ngốc như thế đâu.” Thư Phàm mỉm cười, hứa vài câu cho Hoàng Tuấn Kiệt yên lòng.
Thư Phàm nhanh chóng đi như chạy.
Hoàng Tuấn Kiệt không biết nghĩ thế nào, cất bước đi theo Thư Phàm ở phía sau. Hồng Kông là một đất nước xa lạ với Thư Phàm, ở dây ngoài hắn ra thì Thư Phàm không còn quen biết ai cả, hơn nữa cả hai lại đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, luôn bị người khác rình rập, theo dõi, đứng trong bóng tối muốn thủ tiêu họ.
Hoàng Tuấn Kiệt làm sao có thể yên tâm để cho Thư Phàm thoát khỏi tầm mắt của mình. Tuy rằng đi theo Thư Phàm đến nhà vệ sĩ nữ là không đúng, và sẽ bị hiểu lầm là một tên biến thái, nhưng vì an toàn của Thư Phàm, thì không còn cách nào khác.
Nghe thấy tiếng bước chân và ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, theo phản xạ, Thư Phàm quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng.
” Anh…!” Thư Phàm đỏ mặt, chỉ tay hỏi Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Tôi cũng cần đi vệ sinh!” Hoàng Tuấn Kiệt không dám nói cho Thư Phàm biết mình đi theo cùng chỉ vì muốn bảo vệ Thư Phàm, nếu không Thư Phàm sẽ nổi điên lên và quát mắng hắn một trận nên thân.
Mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng Thư Phàm thấy hắn nói cũng có lý. Đi suốt cả một đoạn đường dài, ai cũng cần phải đi vệ sinh. Chỉ có điều đi cùng nhau thế này, thì kì kì làm sao ấy.
Thư Phàm đỏ bừng cả mặt, cố gắng đi cách xa Hoàng Tuấn Kiệt một đoạn khá xa.
Hoàng Tuấn Kiệt đương nhiên hiểu Thư Phàm đang nghĩ gì ở trong đầu, tuy hắn cũng ngại không kém gì Thư Phàm, nhưng vẫn phải tiếp tục đi theo cùng Thư Phàm vào nhà vệ sinh.
Thư Phàm hỏi một cô gái bán hàng hóa thực phẩm cho hành khách đi máy bay, bằng tiếng Anh khá chuẩn: ” Chị làm ơn cho em hỏi nhà vệ sinh nữ ở đâu?”
Cô nhân viên mỉm cười, nhiệt tình chỉ cho Thư Phàm biết: “Em đi dọc theo lối này, đến cuối dãy nhà hàng thì rẽ phải. Em đi thêm một trăm mét nữa là tới.”
“Vâng, cảm ơn chị.” Thư Phàm cười tươi, vẫy tay chào cô bán hàng.
Hoàng Tuấn Kiệt không dám đứng gần Thư Phàm khi Thư Phàm đang hỏi cô nhân viên. Khi thấy Thư Phàm đã rời đi, hắn lại tiếp tục đi theo sau.
Hình ảnh kẻ trước người sau của Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm trông rất buồn cười. Hoàng Tuấn Kiệt giống như một kẻ si tình cố bám theo Thư Phàm khắp nơi để tìm cách lấy lòng và tán tỉnh, còn Thư Phàm lạnh nhạt và thờ ơ không thèm quan tâm đến tâm ý của Hoàng Tuấn Kiệt.
Hai người vệ sĩ ngầm đi theo sau bảo vệ Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt từ phía sau, cùng với hai người đàn ông bí ẩn, hết đi đông rồi lại đi tây. Bọn họ không hiểu vì lí do gì hai người kia cứ chơi trò mèo vờn chuột với họ mãi.
Đến nhà vệ sinh nữ, Thư Phàm nhanh chóng đi vào trong. Hoàng Tuấn Kiệt dù có bạo dạn đến đâu cũng không dám đi theo cùng vào, mà giả vờ vòng sang nhà vệ sinh nam ở bên cạnh, lòng không ngừng cầu mong là Thư Phàm sẽ bình an vô sự....