XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm giờ đang bị người khác theo dõi, tìm cách giết hại. Việc đậu xe trên một con đường vắng vẻ, cây cối rậm rạp như thế này rất nguy hiểm. Cũng may Tuấn Hùng đã cẩn thận phái mấy vệ sĩ đi theo sau và đậu xe cách xa họ một đoạn khoảng hơn 200 mét. Nên mặc dù Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt ngủ quên trên xe, cũng không sợ bị người khác chụp thuốc mê bắt đi mà không thể ứng cứu kịp thời.
Đang ngủ say, đột nhiên điện thoại trong túi áo vét reo vang, khiến Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt giật mình tỉnh giấc.
Thư Phàm chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Đầu óc Thư Phàm vẫn còn bị cơn ngái ngủ chiếm giữ, nên chưa đủ tỉnh táo để xác định được chỗ mà mình đang ngồi.
Hoàng Tuấn Kiệt quay sang nhìn Thư Phàm, mỉm cười hỏi: “Cô đã dậy rồi?”
Thư Phàm vội ngồi thẳng dậy, mắt ngơ ngác nhìn xung quanh: “Hai chúng ta đang ở đâu đây? Tại sao anh lại đưa tôi đến một nơi vắng vẻ thế này?”
Nếu có thể Hoàng Tuấn Kiệt rất muốn đánh Thư Phàm bất tỉnh nhân sự, hay tốt nhất làm Thư Phàm quên đi cách nói chuyện có thể khiến người khác tức chết của mình.
“Tôi định đưa cô đến nhà hàng Khánh Châu để ăn cơm, nhưng vì cô ngủ say quá nên tôi đưa cô đến con đường Bùi Thiện Thanh này.” Hoàng Tuấn Kiệt cố nén giận, đơn giản giải thích cho Thư Phàm hiểu.
Thư Phàm gãi đầu, đỏ mặt, xấu hổ nói: “Xin lỗi anh, tôi không cố ý.”
Hoàng Tuấn Kiệt ngây người nhìn Thư Phàm. Khuôn mặt đỏ bừng, cử chỉ bối rối gãi đầu của Thư Phàm trông thật dễ thương, bây giờ dù Hoàng Tuấn Kiệt có muốn mở miệng mắng Thư Phàm không biết tốt xấu cũng không thể. Một khi đã thích ai đó, thì cũng thích luôn cả tính xấu của người đó.
“Không sao, cô đừng áy náy. Dù sao thì tôi cũng ngủ quên giống như cô.”
“Điện thoại của anh?” Thư Phàm cười, nhắc nhở Hoàng Tuấn Kiệt nên nghe điện thoại, chuông điện thoại đã reo được một lúc rồi.
“À…” Hoàng Tuấn Kiệt lúng túng, thò tay vào túi áo khoác, lôi điện thoại ra khỏi túi, mắt đọc tên người đang gọi điện cho mình trên màn hình.
“Tuấn Hùng! Có chuyện gì không?” Hoàng Tuấn Kiệt liếc mắt nhìn Thư Phàm, lạnh lùng hỏi Tuấn Hùng.
“Cậu chủ! Bây giờ cậu đang ở đâu, sắp đến giờ bay sang Hồng Kông rồi?” Tuấn Hùng đi qua đi lại trước cổng công ty Hoàng Thị, sốt ruột trông ngóng Hoàng Tuấn Kiệt nhanh trở về.
“Mấy giờ thì máy bay cất cánh?” Mặc dù đang trong trạng thái khẩn trương, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt vẫn điềm tĩnh nói chuyện với Tuấn Hùng.
“Chuyến bay sang Hồng Kông cất cánh lúc 4 giờ 15 phút chiều.” Tuấn Hùng xem đồng hồ, miệng trả lời Hoàng Tuấn Kiệt.
“Được rồi! Cậu về tòa cao ốc Hoàng Thị, lấy mấy giấy tờ quan trọng cho tôi, hẹn gặp cậu ở sân bay lúc 3 giờ 45 phút.”
“Vâng, thưa cậu chủ.” Tuấn Hùng chờ Hoàng Tuấn Kiệt cúp máy, mới đút điện thoại vào túi quần.
Không dám chậm chễ, thời gian đang trôi đi từng phút từng giây, Tuấn Hùng nhanh chóng trèo lên xe, phóng đến tòa cao ốc Hoàng Thị tìm gặp ông quản gia, nhờ ông lấy giấy tờ quan trọng của Hoàng Tuấn Kiệt cho mình.
Thư Phàm quay sang nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, không hiểu hỏi: “Hai chúng ta cứ thế này mà đi sao? Tôi tưởng chúng ta cần phải mang theo hành lý?”
“Không cần!” Hoàng Tuấn Kiệt cười đáp, “Nếu giải quyết nhanh xong mọi chuyện, chúng ta sẽ sớm trở về. Còn nếu không, tôi sẽ mua quần áo cho cô ở bên đó.”
Hoàng Tuấn Kiệt đơn giản nói, mà không để ý đến sắc mặt hết đỏ rồi lại xanh của Thư Phàm.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm nghiến răng, bực mình quát to: “Tôi biết anh là người giàu có nên không quan tâm đến chuyện mua một vài bộ quần áo, nhưng có nhất thiết phải lãng phí như thế không?”
Hoàng Tuấn Kiệt khởi động máy, chầm chậm lái xe đi.
“Cô đang giúp tôi chi tiêu tiết kiệm sao?” Hoàng Tuấn Kiệt vui vẻ, nháy mắt trêu Thư Phàm.
“Anh…” Thư Phàm đỏ bừng mặt vì xấu hổ, trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, “Anh đừng ăn nói lung tung. Ai giúp anh chi tiêu tiết kiệm? Tôi chỉ đang nói đúng sự thật thôi.”
“Cô đừng tính toán chi li như thế. Ơn cứu mạng của cô, tôi có dùng cả đời cũng không trả được. Số tiền nhỏ nhoi dùng để mua quần áo thì có đáng là gì.” Hoàng Tuấn Kiệt mỉm cười, chân thành nói ra suy nghĩ của mình.
Thư Phàm tự dưng thấy buồn lòng. Dù biết rằng những gì mà Hoàng Tuấn Kiệt nói đều hoàn toàn là sự thật, nhưng Thư Phàm vẫn mong việc hắn quan tâm và lo lắng đến mình không phải xuất phải từ lòng biết ơn, mà xuất phát từ tình cảm thật trong lòng hắn.
“Cô sao thế? Tôi đã nói gì sai đúng không?” Hoàng Tuấn Kiệt cẩn thận dò xét biểu hiện trên khuôn mặt Thư Phàm, rất sợ Thư Phàm căm ghét mình.
“Không, anh không nói gì sai cả.” Thư Phàm gượng nở một nụ cười, khuông mặt trầm buồn. Trước đây khi chưa gặp Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm chỉ có một niềm đam mê duy nhất là công việc, nhưng hiện giờ tất cả đều đang dần thay đổi. Theo từng ngày, Hoàng Tuấn Kiệt đã dần ảnh hưởng đến suy nghĩ và tình cảm của Thư Phàm.
Để xua tan bớt đi không khí căng thẳng và không vui trên xe, Thư Phàm chuyển sang đề tài mà cả hai đang quan tâm: “Anh có cho rằng Vũ Gia Minh thực sự mang em gái tôi sang Hồng Kông không?”
“Sao lại không?” Mắt nhìn vào con đường phía trước mặt, Hoàng Tuấn Kiệt trả lời Thư Phàm, “Vũ Gia Minh nếu không muốn mang Tú Linh sang Hồng Kông cùng với mình, tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian bảo tài xế lái xe đến trường đại học sư phạm tìm Tú Linh.”
Thư Phàm thấy Hoàng Tuấn Kiệt nói có lý: “Theo anh thì lý do vì sao Vũ Gia Minh lại muốn mang em gái tôi sang Hồng Kông? Tuy rằng hắn muốn trêu đùa em gái tôi, nhưng công việc làm ăn của công ty đâu phải là một trò đùa.”
Hoàng Tuấn Kiệt cười, âu yếm nhìn Thư Phàm: “Cô không hiểu hay cố tình không chịu hiểu?”
Thư Phàm ngơ ngác nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, hoàn toàn không đoán được ẩn ý của hắn.
Hoàng Tuấn Kiệt lắc đầu thở dài, chịu thua tính cách khờ khạo của Thư Phàm. Hắn đã nói rõ ràng như thế mà Thư Phàm vẫn không đoán ra được. Hoàng Tuấn Kiệt ước giá mà trong những chuyện khác Thư Phàm cũng khờ khạo như thế này thì hay biết mấy.
“Một khi đã thích ai đó, thì sẽ muốn giữ người ấy ở bên cạnh đúng không?” Không để Thư Phàm phải tự làm khổ chính mình, vì không thể tìm được câu trả lời, Hoàng Tuấn Kiệt từ tốn nói cho Thư Phàm nghe: “Có thể Tú Linh không giúp gì được Vũ Gia Minh trong công việc kinh doanh, nhưng bù lại có thể khiến cho hắn tìm lại được những kí ức ngày xưa khi còn bé thơ mà hắn đã đánh mất.”
“Kí ức ngày xưa?” Thư Phàm kinh ngạc, tròn xoe mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Tôi thật sự không hiểu một chút gì cả. Tuy Tú Linh là một cô gái dễ thương, có tính cách trẻ con, ngoan hiền, nhưng nó có quen biết Vũ Gia Minh khi hắn còn bé đâu?”
Hoàng Tuấn Kiệt hít thật sâu, cố gắng kìm nén bực bội để không xông lên bổ não Thư Phàm ra làm đôi. Rõ ràng là một thiên tài trong lĩnh vực y học, tại sao trong chuyện tình yêu giữa nam và nữ lại ngu ngốc như thế? Tú Linh đâu nhất thiết phải quen biết với Vũ Gia Minh từ khi hắn còn bé, chỉ cần khi gặp được Tú Linh, tìm thấy được những cảm giác mà trước nay chưa từng ai có thể mang lại cho hắn, bù đắp lại những chỗ thiếu hụt trong lòng hắn, thì chính là người mà hắn cần, hắn muốn giữ lại ở bên mình.
Chiếc xe đang trên đường đi ra sân bay, phía sau có mấy chiếc xe máy bám theo không rời. Mấy người vệ sĩ phải đảm bảo an toàn cho Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm cho đến khi họ lên máy bay. Khi nào sang đến bên Hồng Kông sẽ do một nhóm vệ sĩ khác bảo vệ họ....
« Trước1...6364656667...148Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ