Pair of Vintage Old School Fru
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Thư Phàm len lén nhìn khuôn mặt tức giận hầm hầm của Hoàng Tuấn Kiệt, càng nghĩ Thư Phàm càng ngu ngơ không hiểu gì cả. Thư Phàm nhớ là từ lúc đi ăn cơm với hắn đến giờ chưa từng gây ra hành động gì quá khích. Tại sao đột nhiên Hoàng Tuấn Kiệt lại nổi giận, và không thèm nói chuyện với mình nữa?
“Hoàng Tuấn Kiệt?” Thư Phàm gọi nhỏ, lo lắng nhìn khuôn mặt lạnh băng của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Cô muốn nói gì?” Hoàng Tuấn Kiệt quay sang nhìn Thư Phàm, trầm giọng hỏi.
“Anh có thể cất bỏ khuôn mặt lạnh như băng đó điđược không? Tôi không phải là nhân viên, cũng không phải là tội phạm của anh.” Thư Phàm bất mãn, nói ra mong muốn của mình.
“Phải, cô không phải là gì của tôi cả. Tôi xin lỗi cô, được chưa?” Hoàng Tuấn Kiệt giận lẫy, nói theo kiểu nước đôi.
Thư Phàm trợn tròn mắt, bĩu môi, phồng mồm, cao giọng bảo Hoàng Tuấn Kiệt: “Anh thật quá đáng, tôi đã cố nén nhịn để nói chuyện với anh, thế mà anh còn không biết điều. Sao anh dám ăn nói nước đôi với tôi hả?” Thư Phàm là thế ít khi nào chịu thua người khác, mặc dù đã làm sai nhưng vẫn một mực cho rằng mình làm đúng và bắt người khác phải xin lỗi.
Hoàng Tuấn Kiệt dừng xe ở ven đường, tay đặt trên vô lăng, đầu cúi thấp xuống, hết hít vào rồi lại thở ra.
Thư Phàm hùng hổ còn muốn nói ra một tràng nữa, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và tức giận của Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm biết điều đã nuốt hết tất cả vào trong.
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm gọi nhỏ, giọng biết lỗi, mắt dè chừng nhìn Hoàng Tuấn Kiệt.
“…”Hoàng Tuấn Kiệt im lặng không đáp, đầu vẫn cúi thấp, bàn tay bóp chặt vô lăng tay lái như muốn bóp nát thành cám.
Thư Phàm mở cửa xe ô tô.
“Rầm!” Cánh cửa xe ô tô ngay lập tức bị Thư Phàm đóng lại.
Hoàng Tuấn Kiệt hoảng hốt ngẩng đầu, vội mở cửa xe đi theo Thư Phàm.
“Cô định làm gì thế? Tại sao không chịu ngồi yên trên xe, mà xuống đây làm gì? Cô không muốn bay sang Hông Kông tìm em gái sao?” Hoàng Tuấn Kiệt sợ Thư Phàm nổi khùng, đùng đùng bỏ đi, gấp gáp đến nỗi đặt cho Thư Phàm một loạt câu hỏi.
Thư Phàm nhếch mép, đôi mắt to tròn buồn rầu nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, mặt xị xuống, trông Thư Phàm lúc này chẳng khác gì một con chó con đang bị chủ mắng oan.
Hoàng Tuấn Kiệt đau lòng nhìn Thư Phàm, mấp máy môi, trong lòng có bao nhiêu điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thể thốt ra khỏi miệng.
“Anh…anh là một tên xấu xa!” Thư Phàm sụt sịt, lấy tay quẹt nước mắt. Dù không biết có khóc hay không, nhưng cử chỉ, điệu bộ thì giống hệt một tiểu cô nương đang giận dỗi.
“Xin lỗi, cô đừng khóc nữa!” Hoàng Tuấn Kiệt kinh hoàng vội vàng xuống nước cầu xin Thư Phàm, mà đâu hay Thư Phàm đang khoái trá cười thầm, trong đầu đang ác liệt mắng Hoàng Tuấn Kiệt dám cao giọng quát mắng, và không thèm quan tâm đến mình.
Hành động của Thư Phàm chẳng khác gì một đứa trẻ con, chỉ vì muốn Hoàng Tuấn Kiệt nhận lỗi và chú ý đến mình, đã giả vờ khóc lóc, giả vờ diễn vai một tiểu cô nương đáng thương bị bắt nạt cho Hoàng Tuấn Kiệt xem.
“Khi nào gặp được Tú Linh, mình nhất định phải học vài chiêu của nó mới được.” Thư Phàm vừa đưa tay quẹt mắt, vừa nghĩ thầm trong đầu.
Hoàng Tuấn Kiệt thận trọng tiến đến gần Thư Phàm, nín thở theo dõi biểu hiện trên khuôn mặt Thư Phàm. Hoàng Tuấn Kiệt lúc này chỉ sợ Thư Phàm sẽ bỏ chạy, băng ngang sang đường qua dòng xe cộ đông đúc ở đây. Nếu điều này xảy ra, hắn không dám tưởng tượng đến hậu quả nữa.
Hoàng Tuấn Kiệt tự trách bản thân mình ngu ngốc khi đi chọc giận Thư Phàm, trách mình quá cố chấp khi bắt Thư Phàm phải nhanh chóng hiểu rõ được tình cảm trong lòng mình, lẽ ra nên để cho Thư Phàm có thời gian để làm quen và thích ứng dần dần mới phải. Càng nghĩ Hoàng Tuấn Kiệt càng tự trách bản thân mình, càng không ngừng ăn năn hối hận.
Nước mắt Thư Phàm tuôn ra mưa, miệng oa oa khóc, Thư Phàm càng diễn càng nhập tâm, trông càng đáng thương càng tội nghiệp.
Mọi người đi đường bị tiếng khóc của Thư Phàm khiến cho động tâm, chăm chú lắng tai nghe, hình ảnh xinh đẹp, vừa khóc vừa lấy tay quẹt mắt của Thư Phàm đã thành công lấy được lòng thương hại và đồng cảm của mọi người. Có mấy người đi đường đã xuống xe, tiến lại gần Thư Phàm.
Hoàng Tuấn Kiệt dở khóc dở cười, mặt nhăn nhó khổ sở. Mặc dù không muốn làm tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh, nhưng không còn kịp nữa rồi.
Thư Phàm được mấy chàng thanh niên bao vây vào giữa, miệng an ủi hỏi han: “Này cô bé! Sao em lại khóc?”
“Em đã gặp phải chuyện gì đúng không?”
Mỗi người một câu, họ tranh nhau hỏi Thư Phàm.
Thư Phàm tuy không có được sắc đẹp động lòng người, trông ngây thơ thánh thiện như em gái. Nhưng khuôn mặt trái xoan, làn da trắng hồng, cộng với đôi mắt to tròn trông tinh ranh, thông minh, linh hoạt, cùng mái tóc tơ mềm mượt dài ngang vai, khiến cho những chàng thanh niên phải nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ và si dại.
Hoàng Tuấn Kiệt tức điên người, vừa ghen tuông, vừa căm hận bọn đàn ông dám mơ tưởng đến người phụ nữ của hắn. Ngay lập tức Hoàng Tuấn Kiệt nắm lấy tay Thư Phàm, kéo Thư Phàm đi về phía chiếc xe ô tô màu xám đậu sát lề đường.
“Này anh! Ai cho phép anh bắt người đi như thế?”
Chàng thanh niên hơn 20 tuổi, không hiểu đời, vì muốn lấy lòng Thư Phàm đã chất vấn Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt quay lại nhìn, mặt lạnh như tiền, nhếch mép hỏi cậu ta: “Cậu có điều gì muốn nói sao?”
“Anh là gì của cô ấy mà dám lôi cô ấy đi?”
Hoàng Tuấn Kiệt khinh thường không buồn trả lời người thanh niên, tiếp tục lôi Thư Phàm đi.
“Này anh!” Người thanh vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục bám theo Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm.
Thư Phàm thích thú che miệng cười thầm, cố che dấu niềm vui sướng vào trong đôi mắt long lanh lệ và khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mình. Nhìn Thư Phàm trông bộ dạng này ai chẳng thương, chẳng muốn bảo vệ.
Trong mắt của mọi người đứng ở gần, Hoàng Tuấn Kiệt đã bị biến thành một tên xấu xa, chuyên môn đi bắt nạt con gái nhà lành.
Thư Phàm hề hề khóc, hề hề dùng tay quẹt nước mắt, nhu thuận để cho Hoàng Tuấn Kiệt lôi đi.
“Này cậu! Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng đối xử thô bạo với vợ mình như thế?” Một bác gái hơn 40 tuổi, vì bất nhẫn đã đứng ra khuyên can Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt muốn nổi điên lên, không hiểu vì lí do gì mà mọi người xung quanh lại thích xen vào chuyện riêng tư của hắn như thế?
“Bác…bác gái kia vừa nói cái gì? Vợ của cậu?” Hoàng Tuấn Kiệt đầu óc mờ mịt, chân nọ đá chân kia, chỉ một câu nói của bác gái lạ mặt kia đã đủ khiến cho thần trí nửa mơ nửa tỉnh.
“Vớ vẩn! Ai là vợ của hắn!” Thư Phàm tức tối nghĩ thầm. Mặc dù bên trong bùng nổ giận dữ, nhưng bên ngoài lại giả vờ yếu đuối sợ sệt, cúi đầu bước đi theo Hoàng Tuấn Kiệt.
“Đúng đấy! Có chuyện gì thì từ từ mà nói với nhau, chuyện đâu còn có đó, vợ chồng cãi nhau nắng mưa là chuyện thường tình.” Một người đàn ông hơn 50 tuổi tốt bụng, góp vui.
“Đúng! Vợ chồng trẻ nào mà chả thế!” Mấy bác lớn tuổi khác đồng tình theo.
Người thanh niên lúc nãy nghe mọi người nói, anh ta giật mình khi lầm tưởng Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt là vợ chồng, giống mọi người xung quanh.
Mọi người quan tâm quá mức đã vây lấy Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt vào giữa, mỗi người góp một câu chẳng khác gì một cái chợ.
Thư Phàm kinh ngạc, không ngờ rằng tài diễn xuất của mình có thể cảm động và khiến cho người nhiều người bị lừa như thế.
“Mình mà đi làm diễn viên điện ảnh, chắc chắn sẽ nhanh chóng trở thành một minh tinh.” Thư Phàm cao hứng nghĩ thầm, hoa chân múa tay rất muốn cười to, nhưng khi thể hiện ra bên ngoài lại là những tiếng khóc thật to, nước mắt tuôn ra như mưa....
« Trước1...6465666768...148Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ