↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
…
Nhà hàng Khánh Châu nằm trên quận ba của thành phố, được xây dựng cách đây hơn năm năm, gồm hai tầng, rộng hơn 1,000 mét vuông, do một người đàn ông hơn 50 tuổi làm chủ, chuyên phục vụ các món ăn Tây cho thực khách.
Hoàng Tuấn Kiệt thỉnh thoảng đến nhà Khánh Châu ăn cơm, nên đối với cách bài trí, tài nấu nướng của đầu bếp khá quen thuộc. Vì muốn Thư Phàm được thưởng thức những món ăn ngon, muốn Thư Phàm tạm quên đi nỗi lo lắng trong lòng, Hoàng Tuấn Kiệt đã đặc biệt đưa Thư Phàm đến đây.
Đậu xe ở ven đường, gần một khu đất trống trước cửa quán, tắt máy xe, Hoàng Tuấn Kiệt quay sang nhìn Thư Phàm.
Nhắm mắt dưỡng thần một lúc, Thư Phàm muốn đầu óc được thư giãn một chút, nhưng không ngờ tiếng nhạc du dương phát ra từ băng cát xét trên đầu xe, không khí mát mẻ do máy lạnh, đã ru hồn Thư Phàm vào giấc ngủ say.
Hoàng Tuấn Kiệt ngây người ngồi ngắm Thư Phàm, phì buồn cười khi thấy Thư Phàm đã vô tư lăn ra ngủ, dáng vẻ hoàn toàn thoải mái, thư giãn khác hẳn thái độ hùng hổ, giận dữ muốn đánh người vào lúc nãy. Hoàng Tuấn Kiệt không biết phải dùng từ gì cho chính xác để diễn tả tính cách có một không hai của Thư Phàm.
“Gọi hay là không gọi Thư Phàm dậy?” Hoàng Tuấn Kiệt tự hỏi chính mình. Thật lòng hắn muốn Thư Phàm được nghỉ ngơi, được ngủ ngon, nhưng lại lo Thư Phàm nhịn đói, có hại cho sức khỏe.
Cuối cùng sau nhiều đắn đo và phân vân, Hoàng Tuấn Kiệt quyết định không gọi Thư Phàm dậy, khởi động máy, lái xe đến một con đường vắng vẻ, rợp bóng mát.
Con đường này trước đây mỗi lần tinh thần căng thẳng, mệt mỏi, Hoàng Tuấn Kiệt vẫn thường lái xe đến, đậu xe sát vào lề đường, đi dạo bộ trên vỉa hè cho tâm hồn thư thái.
Thói quen và bí mật này, hắn không hề chia sẻ với ai, cũng không muốn người khác bước vào khu vườn mà hắn đã đóng kín cửa bao nhiêu lâu nay. Nhưng kể từ khi gặp Thư Phàm, hắn đã tự nguyện mở khóa cửa, và mời Thư Phàm bước vào trong.
Hơn năm phút sau, Hoàng Tuấn Kiệt lái xe đến nơi, đậu xe vào chỗ quen thuộc, tắt máy xe, ngả ghế ra phía sau, hạ kính xe ô tô để cho gió mát lùa vào trong xe, Hoàng Tuấn Kiệt dựa nửa thân người vào ghế, quay sang ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Thư Phàm.
Chưa có lúc nào Hoàng Tuấn Kiệt lại thấy tâm hồn mình thảnh thơi và thư giãn đến thế. Bao nhiêu lo toan, bao nhiêu bực bội và u uất tích tụ trong người hơn 20 năm qua gần như tan biến.
Nhắm mắt lại, Hoàng Tuấn Kiệt hít một hơi thật sâu, mùi hoa nhài thoang thoảng bay trong không khí khiến Hoàng Tuấn Kiệt có cảm giác lâng lâng muốn bay.
…
1 giờ 20 phút chiều, sân bay Quốc tế Hồng Kông.
Máy bay vừa hạ cánh, Tú Linh bị Vũ Gia Minh nắm chặt tay kéo ra cửa. Tú Linh vùng vằng không muốn đi theo hắn, nhưng không còn cách nào khác. Đây là Hồng Kông, không phải Việt nam, Tú Linh là một cô gái hơi nhút nhát, làm sao dám chạy nhảy lung tung trước một đất nước xa lạ, không quen biết một ai.
Vũ Gia Minh hài lòng, khi thấy Tú Linh không còn chống đối, và cố giằng tay ra khỏi tay hắn nữa.
“Đi thôi!” Vũ Gia Minh mỉm cười, dịu giọng giục Tú Linh.
Tú Linh hồi hộp, bước thấp bước cao đi theo Vũ Gia Minh, mắt ngó nghiêng xung quanh.
Mặt trời nắng gắt, không khí hầm hập nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn, gò má trắng mịn của Tú Linh ửng hồng, trông xinh đẹp và quyến rũ động lòng người.
Vũ Gia Minh quay lại nhìn Tú Linh, tự dưng tức giận khi bắt gặp ánh mắt chiêm ngưỡng của mấy hành khách nam vừa mới bước xuống máy bay.
Vũ Gia Minh kéo Tú Linh đứng sát vào người, cởi ngay áo khoác choàng lên đầu Tú Linh cho khỏi nắng, và ngăn chặn ánh mắt của mấy hành khách nam.
Tú Linh kinh ngạc mở to mắt nhìn Vũ Gia Minh, không hiểu vì lí do gì giữa trời nóng như đổ lửa thế này, hắn lại chùm nguyên một chiếc áo vé
t lên đầu mình.
“Cái này!” Tú Linh nắm lấy áo vét, định gỡ xuống.
“Không được lôi xuống!” Vũ Gia Minh trầm giọng cảnh cáo.
Tú Linh xụ mặt, tức giận Vũ Gia Minh luôn ra lệnh cho mình.
“Trời đang nắng, cô khoác áo vét lên đầu cho khỏi say nắng.” Vũ Gia Minh thấy khuôn mặt không vui Tú Linh, đã khôn khéo tìm ngay được một lý do hết sức thỏa đáng.
Tú Linh ngây thơ tưởng thật, đã không còn cự nự nữa, vừa bước theo Vũ Gia Minh rời khỏi sân bay, mắt hiếu kì và tò mò ngó nghiêng xung quanh, được Vũ Gia Minh nắm tay dắt đi chẳng khác gì một đứa trẻ con.
Trợ lý Tân cùng anh vệ sĩ kín đáo che miệng cười thầm, họ thừa hiểu dụng ý của Vũ Gia Minh khi bắt Tú Linh phải đội chiếc áo vét của hắn trên đầu trông ngồ ngộ dễ thương, nhưng vì sợ uy nghiêm của hắn nên không dám cười thành tiếng.
Vũ Gia Minh tà ác nở một nụ cười, nheo mắt nhìn Tú Linh, hoan hỉ vui sướng khi có thể điều khiển được Tú Linh. Lúc này, trông dáng vẻ của hắn chẳng khác gì một tên vô lại chuyên môn đi bắt nạt và dụ dỗ trẻ em làm việc xấu.
Sân bay quốc tế Hồng Kông là một trong những sân bay lớn nhất châu Á và thế giới, là cửa ngõ vào đông Á và Đông Nam Á. Sân bay được xây trên một hòn đảo nhân tạo lớn, qua việc san lấp nối liền hai đảo là Chek Lap Kok và Lam Châu.
Sân bay này có tổngcộng 70 cửa lên máy bay, với 63 cửa ra máy bay. Trong đó có 5 cửa có thể sử dụng Airbus A380. Singapore Airlines A380 hiện đang hoạt động từ Singapore đến Hồng Kông và sử dụng những cửa trên.
Đi vào sân ga, Vũ Gia Minh siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tú Linh, một tấc cũng không rời. Hắn sợ để lạc mất Tú Linh, sợ rằng Tú Linh có thể bị người khác bắt mất. Hắn luôn đề phòng người khác, mà đâu hay hành động của hắn cũng không khác bọn bắt cóc người một cách trắng trợn và vô lại bao nhiêu.
Tú Linh chưa bao giờ được nhìn thấy sân bay nào sang trọng, với các trang thiết bị hiện đại, phòng ốc rộng lớn và thoáng mát giống như sân bay quốc tế Hồng Kông, nên đã thích thú ngắm nhìn, ngó ngược ngó xuôi, môi nở một nụ cười, đã hoàn toàn quên mất con sói Vũ Gia Minh đang thích thú cười thầm, vừa đi vừa nheo mắt nhìn mình, trong đầu đang tính kế làm sao có thể nhanh chóng ăn nuốt mình vào bụng.
Trợ lý Tân, cùng người vệ sĩ riêng lo khuân vác hành lý của Vũ Gia Minh. Tú Linh bị Vũ Gia Minh bắt cóc đưa sang đây, nên không có hành lý.
Từng tốp người đi qua đi lại, lên xuống, đứng ngồi rải rác trên những băng ghế trải nệm, kéo lên hành lý trên sân ga, vỗ vai cười đùa với nhau, mừng mừng tủi tủi vì có thể gặp mặt người thân, hay buồn bã tiễn người thân lên máy bay. Tất cả hình ảnh đó đều lọt vào đáy mắt Tú Linh, tai lắng nghe mọi âm thanh ồn ào và náo nhiệt của mọi người xunh quanh.
Ra đến cổng sân bay, đã có bốn chiếc xe ô tô màu đen đậu chờ sẵn.
Ngay khi thấy nhân viên dưới quyền, Vũ Gia Minh đã khôi phục dáng vẻ băng lãnh và vô tình của mình.
Vũ Gia Minh vừa xuất hiện, mấy người đàn ông mặc vét đen, vóc dáng cao lớn đồng đều cúi đầu, kính cẩn chào Vũ Gia Minh.
Hoàng Long – người bạn thân của Trợ lý Tân tiến lên phía trước, mỉm cười chào Vũ Gia Minh: “Chào sếp! Đã lâu rồi không gặp!”
Vũ Gia Minh hừ lạnh, trừng mắt nhìn Hoàng Long.
Hoàng Long là một trong số ít người không sợ uy quyền của Vũ Gia Minh, thậm chí có đôi khi còn trêu ghẹo Vũ Gia Minh. Là người lớn lên với Vũ Gia Minh từ nhỏ, nên Hoàng Long biết rõ quá khứ và tính cách của Vũ Gia Minh.
“Đã cử người lo bảo vệ cho Tú Linh chưa?” Vũ Gia Minh không lí gì đến khuôn mặt tươi cười của Hoàng Long, quay sang hỏi Trợ lý Tân ở bên cạnh.
“Thưa cậu chủ, mọi việc tôi đều đã gọi điện thông báo với Hoàng Long rồi.” Trợ lý Tân run sợ trả lời Vũ Gia Minh, căm tức trừng mắt nhìn Hoàng Long tự dưng lôi mình ra làm bia đỡ đạn.
Hoàng Long cười cợt, nhún vai tỏ vẻ không hiểu....