↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
“Chào em gái!” Thư Phàm hít một hơi thật sâu, điều hòa hơi thở, để không bộc phát tức giận mắn oan người vô tội.
“Chị Thư Phàm! Tú Linh có đến bệnh viện tìm chị không?” Tố Nga run giọng hỏi nhỏ.
Thư Phàm cau mày, mặt biến sắc: “Tú Linh không phải đang học cùng với em ở trường đại học sao?”
“Sáng nay bạn ấy có đến lớp, nhưng ngay sau đó đã đi rồi.”
“Em bảo sao?” Thư Phàm đứng bật dậy, miệng kích động nói to, ” Tú Linh đã đi rồi? Nó đi đâu, đi với ai?”
“Em cũng không biết nữa.” Tố Nga mắt đỏ hoe, khụt khịt kể cho Thư Phàm nghe, “Sáng nay bạn ấy được một người đàn ông đi ô tô màu xám đưa đi học, em gặp bạn ấy ở cổng trường, sau đó cùng bạn ấy đi lên lớp. Khi bạn ấy cùng em ngồi chép bàn trong lớp, có một người đàn ông tự xưng là Trợ lý Tân mời bạn ấy đi ra cổng gặp một người đàn ông tên là Vũ gì đó. Em vì tò mò nên đã đi theo bạn ấy đi ra cổng trường. Em thấy bạn ấy đến gần một chiếc xe ô tô màu xám bạc, không hiểu bạn ấy nhìn thấy gì đã đột nhiên bỏ chạy, người đàn ông trên xe ngay lập tức quát Trợ lý Tân và một người đàn ông mặc vét đen, có vóc dáng cao to vây lấy bạn ấy vào giữa.”
Tố Nga dừng lại, thở lấy hơi, rồi lại tiếp tục: “Còn nữa, em nghe loáng thoáng người đàn ông họ Vũ kia đe dọa nếu Tú Linh không lên xe sẽ bị anh ta đốt giấy tờ quan trọng gì đó, Tú Linh không nghe lời đã bị anh ta hôn trước mặt mọi người và vác lên xe đi mất rồi.”
Thư Phà
m càng nghe càng tức điên lên, hận thù đối với Vũ Gia Minh càng lúc càng tăng. Chỉ cần nghe sơ qua họ của người đàn ông lạ mặt đi xe ô tô màu xám bạc, Thư Phàm đã đoán được người đàn ông dám cả gan bắt cóc em gái mình trước mặt mọi người là ai.
“Vũ Gia Minh! Nếu anh dám làm gì em gái tôi, thì đừng trách tôi độc ác!” Thư Phàm nghiến răng nghiến lợi, bạo phát rống lên, hoàn toàn mất đi tôn nghiêm của một vị lương y như từ mẫu.
Bác sĩ Phương ngồi ở bên cạnh giật nảy người, mắt lo sợ nhìn Thư Phàm, không hiểu vì sao đột nhiên Thư Phàm lại nổi điên lên như thế.
“Chị Thư Phàm!” Tố Nga cũng bị tiếng quát to của Thư Phàm dọa cho nhảy dựng, “Tú Linh không phải đã bị người ta bắt cóc đi rồi chứ?”
“Không có việc gì!” Thư Phàm mặc dù trong lòng rối như tơ vò, muốn hét ầm lên, nhưng vẫn phải cố nín nhịn để trấn an Tố Nga, “Bài vở của Tú Linh, phiền em chép cho nó. Lúc đi theo Trợ lý Tân ra cổng trường gặp người đàn ông họ Vũ, Tú Linh có mang theo túi xách không?”
“Dạ, không. Ngay cả điện thoại Tú Linh cũng không mang theo.”
“Được rồi, tạm thời chị nhờ em giữ hộ Tú Linh túi xách, khi nào nó về, nó sẽ lấy lại sau.”
“Chị Thư Phàm! Chị có chắc là Tú Linh không bị người đàn ông lạ mặt kia bắt đi không?”
“Anh ta dám!” Thư Phàm tức giận lại muốn quát ầm lên.
“Chị Thư Phàm!” Nghe giọng quát của Thư Phàm, Tố Nga vừa lo sợ cho bạn thân vừa bị Thư Phàm dọa cho sợ khiếp vía.
“Mọi việc nhờ cả vào em. Bây giờ chị phải cúp máy đây. Có chuyện gì chị sẽ liên lạc với em sau.”
“Vâng, chị cứ yên tâm. Em sẽ chép bài cho Tú Linh đầy đủ và giữ tạm túi xách cho bạn ấy. Có tin tức gì của bạn ấy, chị nhớ phải gọi điện thông báo ngay cho em, nếu không em sẽ chết vì lo lắng mất.”
“Ừ, chị nhớ rồi. Chào em!”
Thư Phàm cúp máy, mặt hầm hầm giận dữ, cơn đói hoàn toàn tan biến, lúc này Thư Phàm có một mong muốn mãnh liệt là có thể đấm vỡ mặt Vũ Gia Minh, bầm thây hắn ra thành nghìn mảnh mới hả được cơn giận và căm hận trong lòng.
“Chị Phương! Chị làm ơn nói lại với giáo sư Trần là em bận việc riêng, nên chiều nay em xin phép nghỉ.”
“Người thân trong gia đình em gặp phải chuyện gì sao?” Bác sĩ Phương loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Thư Phàm, cũng biết Thư Phàm có một cô em gái tên Tú Linh đang học đại học sư phạm, nên mới đoán như thế.
“Vâng, em gái em có chuyện nên em phải đi ngay.”
“Nếu thế em đi đi, để chị xin phép nghỉ hộ em với giáo sư Trần.”
“Cảm ơn chị!” Thư Phàm nhanh chóng mở cửa tủ, lấy túi xách, vắt áo blouse trên mắc áo, chân rảo bước ra khỏi phòng khám bệnh của khoa nội.
Thư Phàm đi gần như là chạy trên hành lang lầu hai, chạy nhanh xuống cầu thang dẫn xuống lầu một, đi vội quá đến nỗi suýt va vào vào mấy bệnh nhân đang đi lên lầu.
Ra đến cổng bệnh viện, Thư Phàm vẫy tay gọi một chiếc xe tắc xi màu trắng.
Trước cổng bệnh viện lúc nào cũng có nhiều tắc xi đậu, chờ để chở bệnh nhân và thân nhân đến khám bệnh, nên Thư Phàm không gặp khó khăn trong việc bắt một chiếc xe tắc xi.
“Đưa tôi đến công ty Hoàng Thị!” Thư Phàm hối thúc, giục anh tài xế.
Anh tài xế gật đầu coi như đã hiểu, vội khởi động xe, rồi lái đi.
Ngồi trên xe, Thư Phàm thò vào trong túi áo khoác, lấy tờ giấy ghi ba số điện thoại mà sáng nay Hoàng Tuấn Kiệt đã đưa.
Thư Phàm bấm số điện thoại di động của Hoàng Tuấn Kiệt. Em gái gặp nạn, người đầu tiên mà Thư Phàm muốn nhờ giúp đỡ là Hoàng Tuấn Kiệt.
Bấm xong, Thư Phàm bấm nút xanh trên màn hình, lòng thấp thỏm chờ mong Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng nhận cuộc gọi của mình.
…
Tạm hoàn thành xong công việc của buổi sáng, Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi, uể oải ngồi trên ghế, trong văn phòng Tổng giám đốc. Khi không có việc gì để làm, Hoàng Tuấn Kiệt lại nghĩ về Thư Phàm.
Vừa mới nghĩ đến Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt ngay lập tức muốn gọi điện mời Thư Phàm đi ăn cơm trưa.
Nghĩ đến đây, khóe môi Hoàng Tuấn Kiệt bất giác cong lên, một nụ cười ấm áp và hạnh phúc nở trên môi.
Khuôn mặt hơi tái đã ửng hồng, khi nghĩ về hình ảnh quyến rũ và gợi cảm của Thư Phàm vào tối hôm qua. Hoàng Tuấn Kiệt đang tự hỏi: “Không biết khi được hôn cô ấy thì có cảm giác như thế nào nhỉ?”
Cầm điện thoại di động đặt trên mặt bàn gỗ, Hoàng Tuấn Kiệt ngả người ra sau ghế, tay bấm số của Thư Phàm.
Chưa kịp bấm nút xanh trên màn hình, chuông điện thoại đột ngột reo lên.
Hoàng Tuấn Kiệt giật mình, mắt ngơ ngác nhìn số điện thoại của Thư Phàm hiện lên trên màn hình, hơn nữa Thư Phàm còn là người chủ động gọi trước cho hắn. Này đây không phải là hắn đang mơ đấy chứ? Sao lần nào hắn nghĩ đến Thư Phàm, thì Thư Phàm đều xuất hiện đúng lúc trước mặt hắn?
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Thư Phàm trầm giọng, gọi đầy đủ tên họ của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Thư Phàm!” Hoàng Tuấn Kiệt kinh ngạc, giọng nói trong trẻo và tràn đầy sức sống này là của Thư Phàm, không thể sai được.
“Anh đang ở đâu?” Thư Phàm nôn nóng muốn biết địa chỉ nơi hắn đang ngồi, Thư Phàm không muốn đến tận công ty mà không gặp được hắn.
“Tôi đang ở công ty, còn cô?” Hoàng Tuấn Kiệt vui vẻ trả lời,hoàn toàn không biết Thư Phàm đang hầm hầm tức giận, và có thể thiêu chết người.
“Anh ở đâu thì ở nguyên vị trí ấy. Tôi đang trên đường đến công ty tìm anh.”
Không để cho Hoàng Tuấn Kiệt có cơ hội nói thêm câu nào, Thư Phàm đã thô bạo cúp máy.
“Phiền anh phóng nhanh lên cho. Hiện giờ tôi đạng rất vội.” Mặc dù anh tài xế đã phóng hơn 50 km/giờ, Thư Phàm vẫn chê là chậm.
Anh tài xế không nhịn được tò mò và hiếu kì đã quay xuống, liếc mắt nhìn Thư Phàm. Anh tài xế tưởng một khi đã là con gái thì ai cũng thích được đi chậm rãi và sợ tốc độ cao?
“Nhanh lên!” Thư Phàm lại hối thúc.
“Em yên tâm, anh đang phóng hết tốc lực đây.” Mặc dù không muốn phóng nhanh vượt ẩu, sợ bị công an bắt phạt, nhưng cũng đành phải làm theo lời của Thư Phàm.
…
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi đông cứng trên ghế, mắt chăm chú nhìn số điện thoại trên màn hình điện thoại. Cho đến tận lúc này Hoàng Tuấn Kiệt vẫn không dám tin là Thư Phàm đã chủ động gọi điện thoại cho mình, hơn nữa còn đang trên đường đến đây....