↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
“Chính là tập đoàn Đào Thị?” Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép, lạnh lùng hỏi.
“Vâng, chính là tập đoàn Đào Thị. Nghe nói lần trước Vũ Gia Minh có gặp mặt chủ tịch Đào một lần.” Tuấn Hùng kính cẩn trả lời.
“Trị giá của buổi kí kết hợp đồng này bao nhiêu?”
“Nghe nói là hơn chục tỷ.”
“Hừ!” Hoàng Tuấn Kiệt tức tối, cau mày, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. “Xem ra Vũ Gia Minh đang đánh cuộc với vận may làm ăn của mình.”
“Ý của sếp là vụ làm ăn lần này Vũ Gia Minh có thể mất trắng?” Tuấn Hùng kinh ngạc nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, chờ nghe hắn nói cho mình biết nguyên nhân vì sao hắn lại nói thế.
“Không phải là thua, mà hoàn toàn có thể thắng. Bởi vì…” Hoàng Tuấn Kiệt bỏ dở câu nói, khóe môi nhếch lên, cười nhạt một tiếng.
Tuấn Hùng như lạc vào sương mù, kiểu ăn nói lấp lửng của Hoàng Tuấn Kiệt khơi dậy tính tò mò của Tuấn Hùng.
“Cậu chủ! Làm ơn nói nhanh đi! Chắc cậu đã biết trong chuyện này nhất định có biến.”
Hoàng Tuấn Kiệt ngả người ra sau ghế, tay đặt trên bụng, nheo mắt nhìn Tuấn Hùng.
“Chủ tịch Đào có một cô con gái tên là Đào Tuyết Viên đúng không?” Hoàng Tuấn Kiệt không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tuấn Hùng, ngược lại muốn Tuấn Hùng tự hiểu lấy qua câu nói mang tính gợi ý của mình.
“À…” Tuấn Hùng mỉm cười, nhanh chóng hiểu Hoàng Tuấn Kiệt muốn nói gì, “Ý của anh là chủ tịch Đào đang muốn chọn Vũ Gia Minh làm con rể.”
Hoàng Tuấn Kiệt cười, không đáp.
“Nhưng có một điều, tôi không hiểu. Vũ Gia Minh là một kẻ tự cao tự đại, làm sao có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân do hai bên gia đình sắp xếp?”
“Tất nhiên là hắn không chấp nhận. Có điều…” Hoàng Tuấn Kiệt lại cười, nụ cười thâm thúy.
“Có điều thế nào?” Tuấn Hùng nôn nóng, muốn Hoàng Tuấn Kiệt nhanh chóng nói ra nửa vế sau.
“Có điều Vũ Gia Minh dù có muốn từ chối cũng không được. Đào Thị là một tập đoàn lớn, vượt qua cả Vũ Thị. Nếu muốn mở rộng kinh doanh, bắt buộc phải hợp tác làm ăn với Đào Thị.”
“Nói theo ý của cậu chủ, chẳng khác gì lần này Vũ Gia Minh đã hoàn toàn chịu bó tay để cho người khác dắt mũi.” Tuấn Hùng xoa cằm, thích thú khi tưởng tượng ra khuôn mặt xám xịt của Vũ Gia Minh.
“Chưa hẳn.” Hoàng Tuấn Kiệt lại chơi trò đố chữ với Tuấn Hùng.
“Cậu chủ!” Tuấn Hùng nhăn nhó khổ sở.
Hoàng Tuấn Kiệt gõ tay xuống mặt bàn, dáng vẻ hết sức bình thản, ung dung hệt một vương tử.
“Vũ Gia Minh là một con cáo già, là một kẻ háo thắng. Hắn cũng giống như tôi, đều đam mê kinh doanh, muốn đưa tập đoàn của gia đình mình phát triển lớn mạnh và có thể vươn ra thế giới. Tuy hắn không muốn bị người khác sắp xếp cuộc đời mình, nhưng hắn cũng là con người, cũng có điểm yếu giống như những người khác, chỉ cần nằm được điểm yếu của hắn thì có thể điều khiển được hắn.”
“Điểm yếu?” Tuấn Hùng mờ mịt, nhắc lại cậu nói của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Chắc cậu cũng đã nghe sơ qua về xuất thân của hắn?” Hoàng Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn Tuấn Hùng, khuôn mặt tự dưng buồn hẳn.
Thật lòng, Hoàng Tuấn Kiệt cũng không muốn trở thành kẻ thù của Vũ Gia Minh, không muốn đấu đá qua lại với hắn, nhưng hoàn cảnh, tình thế bắt buộc, đã đẩy hai người từ bạn thân trở thành hai kẻ đối đầu, đứng trên hai bờ chiến tuyến.
“Nghe nói mẹ hắn là một cô gái làng chơi, có sắc đẹp động lòng người.”
Hoàng Tuấn Kiệt rơi vào im lặng, miên man nhớ lại quá khứ của mình và Vũ Gia Minh.
Tuấn Hùng thở dài, tự dưng thấy thương hại cho cả Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt. Mới nhìn ai cũng cho rằng, họ là những kẻ may mắn khi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có đầy quyến lực, nhưng có biết đâu rằng để đạt được địa vị như ngày hôm nay, họ đã phải hy sinh đi nhiều thứ, có khi phải đổi bằng máu và nước mắt của mình.
…
Tố Nga ngồi chờ Tú Linh suốt từ đầu tiết học cho đến tận lúc ra chơi, cũng không thấy Tú Linh quay lại, đã sốt ruột đi qua đi lại trên hành lang, thậm chí còn chạy cả ra cổng, cố tìm hình bóng nhỏ bé của Tú Linh giữa dòng người đi qua đi lại.
Làm bạn với nhau gần hai năm kể từ lúc bắt đầu học đại học sư phạm năm nhất, Tố Nga biết Tú Linh là một cô gái ngoan hiền, dễ thương, vui tính, sống chan hòa và thân ái với bạn bè, đi học đầy đủ, chăm chỉ chép bài, không mấy khi nghỉ học, và đặc biệt không bao giờ bỏ dở ngang buổi học để đi chơi.
Linh cảm trong chuyện này nhất định có điều gì đó không ổn, lại chứng kiến màn bắt người quá mức sống động, khiến người khác vừa hồi hộp lo sợ lại vừa phấn khích muốn hét ầm lên vào buổi sáng, Tố Nga không còn chần chờ thêm được nữa.
Thư Phàm thường xuyên đến trường đại học sư phạm rủ em gái đi ăn cơm trưa, nên Tố Nga quen thân với Thư Phàm, cả hai trao đổi số điện thoại di động với nhau, thường xuyên gọi điện trò chuyện. Tố Nga coi Thư Phàm là chị gái của mình.
Nay Tú Linh bị bắt đi đâu không rõ, là bạn thân, lại coi chị em Thư Phàm là người thân trong gia đình, Tố Nga không thể không lo cho sự an toàn của Tú Linh.
Tố Nga run run lôi điện thoại trong túi quần ra, tay bấm số điện thoại di động của Thư Phàm, lòng cầu mong là Thư Phàm không tắt nguồn, hay đang bận không thể nhận cuộc gọi của mình.
…
10 giờ 45 phút sáng, tại bệnh viện Gia Long.
Thư Phàm xếp gọn chồng hồ sơ bệnh án của bệnh nhân trên bàn, quẹt mồ hôi trán. Mặc dù hơi mệt nhưng nụ cười tươi rói vẫn nở trên môi, Thư Phàm xoa bụng, cơn đói đang hành hạ dạ dày, lúc này Thư Phàm muốn tìm thứ gì đó ăn để lót dạ.
“Thư Phàm! Em đi nghỉ ngơi đi, em đã làm việc suốt từ sáng đến giờ rồi.” Bác sĩ Phương, hơn 30 tuổi, tốt bụng nhắc nhở Thư Phàm.
“Vâng, cảm ơn chị.” Thư Phàm tươi cười, hạ giọng nói lời cảm ơn bác sĩ Phương.
“Mấy ngày vừa qua, em đi đâu, mà hôm nay mới thấy em đi làm?” Bác sĩ Phương điền thông tin vào một tờ giấy đặt trên mặt bàn.
“Em bận việc cá nhân.” Thư Phàm cười khổ, không ngờ sự biến mất của mình lại có nhiều người hỏi thăm và quan tâm đến như thế. Được mọi người chú ý đến sự biến mất của mình, Thư Phàm rất vui, nhưng sự quan tâm quá mức và bị đặt cho vô số những câu hỏi, giống như hỏi cung khiến Thư Phàm bực mình không ít.
“Em nghỉ việc để đi chơi với người yêu đúng không?” Bác sĩ Phương nheo mắt, trêu Thư Phàm.
“Chị…” Thư Phàm lắc đầu chịu thua, không muốn đối đáp lại sự trêu chọc của bác sĩ Phương.
“Sao thế, chị đã nói đúng rồi phải không?” Bác sĩ Phương vừa cười vừa nháy mắt với Thư Phàm.
Thư Phàm mím môi, trừng mắt nhìn bác sĩ Phương.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của bác sĩ Phương và Thư Phàm.
Sáng nay Hoàng Tuấn Kiệt đã đưa cho Thư Phàm một chiếc điện thoạI Apple iPhone 4 White – 32GB trí giá gần 20 triệu đồng. Lúc cầm chiếc điện thoại màu xám bạc trên tay, Thư Phàm gần như tắt thở, nghiến răng nghiến lợi mắng Hoàng Tuấn Kiệt khoa trương tặng cho mình một chiếc điện thoại quá đắt tiền. Lẽ ra khi được tặng một món quà có giá trị như thế, Thư Phàm phải vui mới đúng, nhưng đằng này Thư Phàm chẳng những tức giận mắng Hoàng Tuấn Kiệt, hơn nữa còn muốn đánh hắn một trận nhừ tử. Nếu nói Thư Phàm ngu ngốc và không biết điều cũng không có gì sai.
Chiếc điện thoại cũ tuy bị giẵm nát, nhưng sim vẫn không bị ảnh hưởng gì. Trong sim lưu giữ nhiều số điện thoại của bạn bè và người thân, nên Thư Phàm tiếp tục dùng số cũ.
Nhìn số điện thoại của Tố Nga hiện lên trên mà hình, tâm trạng bực bội của Thư Phàm dần thả lỏng....