↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
“Là một người đàn ông mặc quần jean bạc màu, áo khoác bò đã bám theo chúng ta từ lúc rời khỏi trường đại học sư phạm đến tận bây giờ.”
“Tìm cách cắt đuôi, đồng thời cũng tìm hiểu xem người đàn ông đó đang làm việc cho ai.” Vũ Gia Minh vuốt mũi, nở một nụ cười.
“Vâng, thưa cậu chủ.” Trợ lý Tân rùng mình ớn lạnh khi trông thấy nụ cười có thể giết chết người của Vũ Gia Minh.
…
Người vệ sĩ đã bám theo chiếc ô tô màu xám bạc đang chạy bon bon đằng trước được hơn 20 phút.
Do tâm trạng bồn chồn, sợ bị bỏ lại phía sau và mất dấu vết, anh vệ sĩ đã chủ quan không biết rằng hành động lộ liễu, tiếp cận quá gần chiếc xe ô tô màu xám bạc đã khiến Trợ lý Tân và người vệ sĩ riêng của Vũ Gia Minh nghi ngờ.
Nếu là một người bình thường sẽ không phát hiện ra được nguy hiểm và đang bị người khác theo dõi, nhưng một khi đã làm việc cho Vũ Gia Minh, thì không thể là một người bình thường.
Chiếc xe ô tô phía trước đột nhiên tăng tốc, luồn lách, vượt qua mấy chiếc xe ô tô đang đi cùng chiều.
Anh vệ sĩ vội tăng ga, bám theo sát nút.
Nhìn gương chiếu hậu, Vũ Gia Minh có thể nhìn rõ hình ảnh của người thanh niên mặc quần jean bạc màu, áo khoác bò, đi xe máy phân khối lớn ở phía sau.
Nụ cười trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng trở nên đáng sợ, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào gương xe, tay chống cằm, dáng vẻ ung dung nhàn nhã, hoàn toàn khác hẳn tâm trạng khẩn trương và đề cao cảnh giác của hai người ngồi trên băng ghế đằng trước.
Vuốt tóc Tú Linh, cúi đầu xuống, Vũ Gia Minh hôn nhẹ lên má, phả hơi nóng vào tai Tú Linh: “Tôi đoán người thanh niên đang bám theo xe ô tô của tôi kia, là người mà Hoàng Tuấn Kiệt cử đi theo bảo vệ cô.”
“Ha ha ha! ” Vũ Gia Minh cười như điên, ghen tuông và thù hận bùng phát, tay hắn siết nhẹ vào tay Tú Linh, “Tôi sẽ dạy cho hắn một bài học. Hừ! Dám mơ tưởng là có thể ngăn cản được tôi tiếp cận cô?”
Trợ lý Tân và anh vệ sĩ kín đáo trao đổi ánh mắt, cả hai lắc đầu thở dài, đồng thời cầu nguyện là có thể tìm cách cắt được đuôi người vệ sĩ đang theo dõi ở phía sau, nếu không số phận của họ sẽ giống như cá nằm trên thớt, mặc cho Vũ Gia Minh băm chém.
Càng nghĩ họ càng thấy ớn lạnh, vội nghiêm túc vâng mệnh làm theo yêu cầu của Vũ Gia Minh.
Đến một ngã tư, chiếc xe ô tô màu xám bạc rẽ phải, anh vệ sĩ vẫn bám theo không rời.
Con đường này khá vắng vẻ, ít người qua lại, hàng cây hai bên đường cao chưa quá ngang đầu, bồn hoa được trồng ở giữa đường phân thành hai chiều rõ rệt.
Chiếc xe ô tô màu xám bạc đi chậm dần, người vệ sĩ đi ở phía sau cách khoảng hơn 500 trăm mét. Thấy chiếc xe ô tô đằng trước giảm tốc độ, anh vệ sĩ cũng giảm theo.
Tình trạng vừa đi vừa bò ra đường này kéo dài khoảng năm phút, đột nhiên có hơn 10 chiếc xe ô tô phân khối lớn không biết từ đâu, ùn ùn kéo tới, vây lấy người vệ sĩ được Hoàng Tuấn Kiệt cử đi bảo vệ Tú Linh vào giữa, cục diện đã hoàn toàn thay đổi. Bây giờ anh vệ sĩ không còn tiếp tục lén lút theo dõi Vũ Gia Minh được nữa, mà đã bị Vũ Gia Minh phát hiện.
Vũ Gia Minh nhếch mép cười nhạt, phất tay phân phó: “Đi thôi!”
“Vâng!” Trợ lý Tân toát mồ hôi hột vì cách làm việc nhanh gọn và khôn khéo của Vũ Gia Minh.
Người vệ sĩ kia sẽ bị Vũ Gia Minh cho người tạm giữlàm khách trong một căn nhà ở ngoại ô mấy ngày. Dù cho Hoàng Tuấn Kiệt có biết được việc Tú Linh bị Vũ Gia Minh bắt cóc đi chăng nữa, cũng không thể nhanh chóng tìm ra được nơi mà Tú Linh và Vũ Gia Minh đang ở. Xem ra trong trận chiến này, Vũ Gia Minh vẫn thông minh và biết sử dụng mưu kế hơn Hoàng Tuấn Kiệt.
Dùng chân bấm nút trên thành xe, Vũ Gia Minh thỏa mãn nở một nụ cười vui vẻ, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Tú Linh.
“Nhóc con! Để xem khi không còn Thư Phàm và Hoàng Tuấn Kiệt ở bên cạnh, cô có thể chống cự được tôi bao lâu?” Vũ Gia Minh tà ác thì thào, thích thú ngây người ngồi ngắm Tú Linh say ngủ.
9 giờ sáng tại bệnh viện Gia Long.
Được đi làm, được thỏa nguyện ước mơ của mình, Thư Phàm hoàn toàn gạt bỏ hết mọi vướng mắc ra khỏi đầu, cũng quên hết những bực bội và tức giận mà mình phải chịu đựng trong hơn bốn ngày vừa qua.
Thư Phàm theo chân giáo sư Trần đi khám bệnh trên lầu hai, thay ông hỏi han tình hình bệnh tật của bệnh nhân, trò chuyện và ghi tiến triển hồi phục của họ vào sổ bệnh án.
Khi làm việc, Thư Phàm biến thành một người khác hẳn, thái độ hoàn toàn nghiêm túc, hoàn toàn tập trung, cả người tỏa ta khí chất cao quý của một lương y như từ mẫu.
Khám bệnh xong cho bệnh nhân ở phòng 14A ở lầu hai, Thư Phàm cùng giáo sư Trần và mấy sinh viên thực tập rời khỏi phòng.
“Giáo sư! Vết mổ trên bụng của ông Hoàng đang trong quá trình hồi phục một cách nhanh chóng, có lẽ một tuần nữa ông ấy có thể xuất viện được rồi.” Thư Phàm mỉm cười, vui vẻ nói.
“Đúng, vời tình trạng này ông ấy sẽ sớm bình phục.” Giáo sư Trần đồng ý với dự đoán của Thư Phàm.
Thư Phàm vuốt mũi, thỏa mãn nở một nụ cười tươi như hoa nở. Mỗi lần thấy một bệnh nhân có thể nhanh chóng bình phục sức khỏe và có thể xin giấy xuất viện về nhà, Thư Phàm lại vui mừng như thể họ chính là người thân của mình.
“Giáo sư! Sáng nay thầy có ca mổ nào không?” Một sinh viên nam đeo kính cận dày cộm, hơn 20 tuổi, vừa chỉnh gọng kính vừa hỏi giáo sư Trần.
“Sáng nay thầy không có ca mổ nào cả. Thế nào, em muốn được xem sao?” Giáo sư Trần mỉm cười, hiền từ nhìn cậu sinh viên qua cặp kính cận màu trắng.
“Vâng.” Cậu sinh viên nam bối rối gãi đầu, nở một nụ cười.
“Nếu em muốn xem, thầy có thể xin giúp cho em.”
“Cảm ơn thầy.”
Thư Phàm, giáo sư Trần cùng năm sinh viên thực tập đi khám hết bốn phòng bệnh, vừa đi họ vừa nói chuyện với nhau, bàn luận về tình hình bệnh tật, quá trình hồi phục của bệnh nhân, và tên các loại thuốc.
9 giờ sáng không chỉ có khoa ngoại mới đông bệnh nhân đến khám bệnh, mà khoa nội cũng đông không kém. Trước cửa khoa nội, chật cứng bệnh nhân và thân nhân đứng, ngồi trên những băng ghế.
Khám xong từng phòng cho bệnh nhân, Thư Phàm quay trở về khoa nội, phụ giúp bác sĩ trong khoa khám bệnh cho bệnh nhân trước cửa.
Phòng khám rộng hơn 50 mét vuông, ngăn thành bốn phòng nhỏ, mỗi phòng cách nhau một tấm rèm che màu trắng, kê một bộ bàn ghế, một chiếc giường đơn màu trắng.
Thư Phàm ngồi trên ghế, đeo ống nghe, đo huyết áp và nhịp tim của bệnh nhân, hỏi triệu chứng bệnh của họ, sau đó ghi vào một cuốn sổ bệnh án. Nếu tình hình bệnh tật
cần phải làm một vài xét nghiệm, Thư Phàm sẽ ghi giấy xét nghiệm cho họ.
Làm bác sĩ không phải là một công việc nhàn nhã, mà rất mệt mỏi và vất vả. Tuy nhiên một khi đã đam mê, thì lại có cảm giác hoàn toàn khác.
Khám bệnh xong cho một bà cụ hơn 60 tuổi, Thư Phàm bảo một cô y tá đang đứng ở bên cạnh: “Thu Hồng! Cậu đưa bà cụ đến phòng nội soi!”
Cô y tá tên Thu Hồng cầm lấy tờ giấy xét nghiệm mà Thư Phàm vừa mới viết, tay đỡ lấy bà cụ: “Mời bà đi theo cháu!”
Bà cụ đứng dậy, đi theo Thu Hồng.
“Mời bệnh nhân tiếp theo!” Thu Phàm lật dở cuốn sổ bệnh án, ngẩng mặt nhìn người đàn ông hơn 40 tuổi đang ngồi trước mặt.
“Chú cảm thấy trong người thế nào?”
Người đàn ông lạ mặt kể sơ qua triệu trứng bệnh của mình cho Thư Phàm nghe. Thư Phàm vừa nghe vừa ghi vào cuốn sổ, chỉ bằng mấy câu kể đơn giản của người đàn ông trung niên, Thư Phàm đã biết ông ta bị bệnh gì.
…
10 giờ sáng, tại văn phòng Tổng giám đốc, tập đoàn Hoàng Thị.
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi trong văn phòng, khủy tay chống bàn, chăm chú lắng nghe Tuấn Hùng báo cáo.
“Cậu chủ! Theo tin tức mà tôi mới nhận được thì sáng nay Vũ Gia Minh sẽ bay sang Hồng Kông khảo sát tình hình kinh doanh của một chi nhánh bên đó, đồng thời sẽ kí một hợp đồng với một đối tác làm ăn lớn.”...