↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
“Dạ, em đã biết.”
“Nhớ là không được đến thăm chị, chị không có ở nhà đâu.”
“Em nghe rồi mà chị hai, chị đâu cần phải nhắc lại nữa.”
Ngồi phịch xuống ghế sô pha, quẹt mồ hôi trán, chỉ đơn giản nói chuyện điện thoại với chị gái, Tú Linh lại tưởng mình vừa mới bị công an hỏi cung.
“Chị gái cô thật khó tính.” Vũ Gia Minh cười nói.
“Không được phép nói chị tôi khó tính, chị ấy là người dễ thương nhất trên đời.” Tú Linh bất mãn, cự lại Vũ Gia Minh.
“Không tranh cãi với cô nữa.” Ngồi ngả người ra đằng ra ghế, Vũ Gia Minh nheo mắt nhìn Tú Linh, “Hai chị em cô hẹn nhau ăn cơm trưa ở nhà hàng Thiên Long?”
“Chết rồi!” Tú Linh đứng bật dậy, vội cầm lấy chiết túi xách lên theo, “Tôi phải đi, nếu để chị ấy mà chờ, chắc chị ấy sẽ giận tôi mất.”
“Cô vừa nói chị gái cô dễ thương.” Vũ Gia Minh lắc đầu, chịu thua tính cách bộp chộpvà hấp tấp của Tú Linh.
“Cô sẽ giải thích với chị gái cô thế nào, khi cô ấy không thấy xe đạp điện của cô đâu?”
Đang xăm xăm đi ra cửa, Tú Linh đứng khựng lại, “Tôi…tôi sẽ nói rằng tôi đã làm mất rồi.”
“Cô không sợ cô ấy giận sao?” Vũ Gia Minh vuốt mũi, thích thú nhìn thân hình nhỏ nhắn khẽ rùng mình một cái.
“Không phải là việc của anh!” Tú Linh tức điên người, quay phắt lại, trừng mắt nhìn hắn. Tất cả đều là do hắn hại, nếu có thể Tú Linh rất muốn đấm cho hắn mấy cú vào khuôn mặt tuấn tú đẹp trai nhưng lúc nào cũng tính kế hại người của hắn.
Vũ Gia Minh đứng dậy, chầm chậm tiến đến gần Tú Linh.
Tay vươn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Linh được đôi bàn tay nam tính với những ngón tay thon dài ôm gọn.
“Chỉ cần cô chịu hôn tôi một cái, tôi sẽ tính cách cho cô, thế nào?” Cúi xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi Tú Linh, Vũ Gia Minh tà ác mỉm cười.
“Không, bao, giờ, có, chuyện, đó” Tú Linh gằn từng tiếng, ngữ khí chắc như đinh đóng cột.
“Haiz… Cô thật ương bướng!” Vũ Gia Minh giả vờ đáng thương kêu lên, răng cắn nhẹ vào môi Tú Linh.
“Buông tay!”,Tú Linh đỏ mặt, giãy dụa muốn thoát ra.
Ban đầu Vũ Gia Minh chỉ muốn trêu đùa Tú Linh một chút, nhưng không ngờ khi chạm vào môi Tú Linh, hắn lại có ý nghĩ mãnh liệt là muốn hôn Tú Linh, cuối cùng từ một nụ hôn chạm môi, biến thành cuồng nhiệt như lửa.
Chap 10:
Ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc, Hoàng Tuấn Kiệt mặc dù tay cầm tài liệu, mắt đọc, nhưng tâm trí thỉnh thoảng lại nghĩ về Thư Phàm, lo sợ cô xảy ra chuyện. Từ lúc gặp gỡ, cả hai đã trở thành oan gia, tuy rằng không có một chút ngọt ngào, nhưng chưa có lúc nào Hoàng Tuấn Kiệt lại thấy cuộc sống của mình tràn ngập sinh khí và sức sống như thế.
Đứng trước mặt, Tuấn Hùng báo cáo nội dung công việc trong mấy ngày Hoàng Tuấn Kiệt vắng mặt, không đến công ty.
“Mấy đối tác làm ăn của chúng ta, đã bị phía bên tập đoàn Vũ Thị cướp mất?” Bóp nhàu nát một góc của xấp tài liệu, Hoàng Tuấn Kiệt tức giận hỏi.
“Vâng, thưa anh.” Mặc dù sợ uy nghiêm của Hoàng Tuấn Kiệt, nhưng thân làm trợ lý, Tuấn Hùng phải nói thật.
“Đê tiện! Vũ Gia Minh dám dở thủ đoạn với chúng ta!” Hoàng Tuấn Kiệt nghiến răng nghiến lợi, nắm tay bóp chặt. Nếu Vũ Gia Minh mà đang đứng trước mặt, thế nào cũng xảy ra cảnh đánh nhau đến máu chảy đầu rơi.
“Thiệt hại lần này là bao nhiêu?” Cố đè nén giận dữ xuống dưới, Hoàng Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn Tuấn Hùng.
Tuấn Hùng lau mồ hôi trán, lấy một tờ giấy khổ A4, đặt trước mặt Hoàng Tuấn Kiệt.
“Có gì thì cậu cứ báo cáo bằng miệng, tôi không muốn đọc.” Hoàng Tuấn Kiệt cau mày, không kiên nhẫn nói ra suy nghĩ của mình.
“Vâng, thưa anh.”, Khẽ liếc nhìn khuôn mặt vì tức giận, đã biến thành xám xịt của Hoàng Tuấn Kiệt, bất giác người Tuấn Hùng khẽ run lên, da đầu tê dại.
“Theo thống kê của phòng kế toán, lần này công ty chúng ta thiệt hại hơn chục tỷ đồng, ngoài ra…” Tuấn Hùng ngập ngừng không dám nói tiếp. Sắc mặt của Hoàng Tuấn Kiệt ngày càng kém, không hiểu cậu ta có nổi khùng lên, đánh mình một trận ở đây không, vuốt mồ hôi trán vì sợ, Tuấn Hùng than thầm trong lòng.
“Ngoài ra, thế nào?” Hoàng Tuấn Kiệt băng lãnh hỏi, trái ngược hoàn toàn với thái độ giận dữ lúc nãy, giờ hắn hoàn toàn biến thành một kẻ máu lạnh, không có cảm giác.
“Ngoài ra…” Tuấn Hùng nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, hắng họng rồi run run nói tiếp, “Ngoài ra có mấy đối tác kinh doanh lâu năm với chúng ta đã chuyển sang làm ăn với tập đoàn Vũ Thị.” Tuấn Hùng nói một hơi không nghỉ, sợ bản thân mình không có dũng khí để báo cáo tiếp nên mới phải nói nhanh như thế.
Hoàng Tuấn Kiệt cầm tờ giấy trên bàn, tỉ mỉ đọc từ trên xuống dưới, đọc một lần rồi lại một lần, đọc đến khi những con số kia nằm in sâu trong trí nhớ, lúc này hắn mới ngừng.
“Còn gì nữa không?” Đặt tờ giấy xuống bàn, ngả người ra sau ghế, tay bóp thái dương, Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi hỏi.
“Phía bên công an đã điều tra ra được một chút manh mối của hai sát thủ đã đâm anh vào mấy buổi tối hôm trước.”
“Đã xác minh được chỗ ở, hay mối quan hệ của bọn chúng với tập đoàn Vũ Thị chưa?”
“Chỗ lẩn trốn đã tìm ra được, nhưng vẫn chưa tìm được một chút thông tin gì có liên quan đến tập đoàn Vũ Thị.”
Nhắm mắt rồi lại mở mắt, Hoàng Tuấn Kiệt sắc bén nhìn Tuấn Hùng, “Cậu có cho là, Vũ Thị không có liên quan gì đến vụ ám sát kia không?”
Chỉnh lại gọng kính cận màu trắng, Tuấn Hùng xúc động đáp, “Tôi cũng không dám chắc, khi nào chờ bên phía công an bắt được hai tên kia mới xác định được.”
“Sợ rằng trước khi bị công an tóm, bọn chúng đã biến thành hai cái xác khô rồi.” Hoàng Tuấn Kiệt vuốt cằm, đôi mắt đen sâu lóe lên những tia sáng kì dị.
“Phái mấy thám tử giỏi đi điều tra rõ chuyện này cho tôi.” Đang nói, Hoàng Tuấn Kiệt nghĩ ra được điều gì đó, nên dặn dò tiếp, “Còn nữa phải đảm bảo hai sát thủ đó còn sống, không để phe bên kia giết người diệt khẩu.”
Tuấn Hùng kính nể nhìn Hoàng Tuấn Kiệt, dù đang bị thương, công ty bị tổn thất một số tiền lớn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh ứng phó với mọi chuyện.
“Thưa sếp, tôi sẽ làm đúng theo những gì mà sếp đã phân phó.”
Tiếng chuông điện thoại di động của Hoàng Tuấn Kiệt đột ngột vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Thò tay vào trong túi áo khoác, cầm lấy điện thoại màu xám trong túi, mắt nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình, Hoàng Tuấn Kiệt lập tức nghe máy khi biết người đang gọi cho mình là vệ sĩ được hắn cử đi bảo vệ Thư Phàm.
“Xảy ra chuyện gì?” Dù cố đè nén âm thanh, nhưng giọng nói khẩn trương và lo sợ của hắn vẫn không thể che lấp.
“Thưa sếp, cách đây mấy hôm nhà cô Phàm bị đột nhập và bị đập phá.”
Hoàng Tuấn Kiệt xa xầm mặt, trầm trọng hỏi, “Thư Phàm không sao chứ?”
“Cô ấy đang kích động, tâm trạng không được tốt lắm.”
“Chuyển điện thoại cho cô ấy, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.”
“Vâng, thưa sếp.”
…
Thư Phàm đang dọn dẹp nhà cửa. Nhìn những đồ đạc thân yêu do chính tay em gái chọn cho, giờ biến thành phế thải, Thư Phàm tức muốn điên lên, vừa làm vừa không ngừng nguyền rủa Hoàng Tuấn Kiệt.
Dù có một kẻ khờ, cũng hiểu chuyện này hoàn toàn có liên quan đến hắn, nếu không tại sao trước đây cuộc sống của Thư Phàm rất bình yên, ngoài đi làm, về nhà vùi đầu vào nghiên cứu thì không xảy ra chuyện gì nữa, nhưng ngay sau khi cứu hắn một mạng, nhà cửa đã biến thành một bãi chiến trường.
“Cô Phàm! Ông chủ muốn nói chuyện với cô!” Anh vệ sĩ chìa điện thoại trước mặt Thư Phàm.
“Nói lại với hắn, là tôi không muốn nghe.” Thư Phàm bực mình nói. Tất cả đều là lỗi của hắn, nếu không phải tại hắn thì cô đâu phải sống trong thấp thỏm lo âu thế này. Tính mạng của cô thì không nói làm gì, nhưng còn em gái và gia đình, cô biết làm gì để bảo vệ họ đây....