↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
“Anh định làm gì họ?” Tú Linh chỉ tay ra hướng cổng, nơi hai vệ sĩ riêng đang vặn tay hai vệ sĩ gác cổng.
“Cô lo cho họ?”
“Có thể họ mải lo làm nhiệm vụ, mà không chú ý đến chiếc xe đạp điện của tôi, rồi ai đó lấy mất thì sao?”
Vũ Gia Minh không biết có nên mắng Tú Linh ngu ngốc không hiểu chuyện khi đi thương hại hai kẻ lấy trộm đồ của mình, hay nên khen Tú Linh có lòng thương người đây?
“Cô có thể dùng đầu để suy nghĩ được không hả?”, Vũ Gia Minh bực mình, lên giọng dăn dạy Tú Linh, “Nếu họ là người trung thực, thì khi làm mất chiếc xe của cô do sơ ý, họ phải nhận tội và xin lỗi cô một câu chứ, nhưng đằng này họ lại chối bay chối biến, và đổ tội cho cô là vu khống cho họ.”
“Điều…điều này…” Tú Linh không thể phản biện lại lý lẽ sắc bén của Vũ Gia Minh, càng ngẫm nghĩ càng thấy Vũ Gia Minh nói đúng.
Vũ Gia Minh lại nắm tay Tú Linh kéo đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng, bất giác hắn thấy tức giận, căm hận hai tên vệ sĩ gác cổng.
Tú Linh là thú cưng của hắn, chỉ có hắn mới có quyền bắt nạt và đùa giỡn, ngoài ra không ai được phép động vào.
…
Về đến nhà, Thư Phàm tự mở cổng, rồi chạy nhanh vào nhà, miệng vui mừng gọi to, “Tú Linh! Mẹ! Con đã về rồi đây!”
Chạy vào phòng khách như cơn lốc, Thư Phàm hồi hộp chờ nghe giọng nói trong trẻo, dễ nghe của em gái, và có thể nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của mẹ.
Căn nhà yên tĩnh đến đáng sợ, ngoài tiếng gió thổi vi vu, tiếng cánh cửa kêu lành phành va vào bờ tường do trước khi đi quên chưa đóng, tiếng hít thở của Thư Phàm và anh vệ sĩ đứng ở phía sau thì không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Là một người không phải nhát gan, nhưng khi nhìn thấy bàn ghế bị đập gãy, đồ đạt bị phá hỏng, nằm hỗn độn, rải rác trền nền nhà, thì dù một người có thần kinh vững vàng đến đâu cũng phải chấn động, lo sợ vu vơ.
Thư Phàm đứng ngây như tượng, khuôn mặt tái nhợt, mắt mờ mịt nhìn khắp căn phòng đã biến thành một bãi chiến trường do bị người khác đập phá.
Thật lâu, Thư Phàm mới chầm chậm quay lại nhìn anh vệ sĩ.
“Họ…bọn họ..”, Ngôn từ lộn xộn, trái tim gần như ngừng đập trong lồng ngực, Thư Phàm đang lo cho tính mạng của em gái và mẹ ruột.
“Cô yên tâm, để tôi đi xem xét xung quanh căn nhà.” Lời nói vừa dứt, anh vệ sĩ vừa cảnh giác, vừa lùng xục tìm dấu vết trong từng căn phòng.
Thư Phàm vội vã đi theo anh vệ sĩ, bắc loa lên miệng, Thư Phàm khản giọng gọi, “Mẹ! Tú Linh! Hai người đang ở đâu?”
Lòng đau như cắt, nước mắt nhạt nhòa trên khuôn mặt. Thư Phàm rất hối hận, chỉ vì tính hay thích xen vào chuyện của người khác, nên mới hại người thân vào vòng nguy hiểm.
Lùng xục một hồi, anh vệ sĩ trấn an Tú Linh, “Chắc mẹ và em gái cô, không xảy ra chuyện gì đâu. Cô thử gọi điện cho họ xem?”
Quẹt nước mắt, Thư Phàm vội gật đầu nói, “Đúng, tôi phải nghĩ sớm ra mới phải. Có lẽ em gái và mẹ tôi không đến thăm tôi, và vẫn sống bình an.”
Thư Phàm tìm trong đồng đồ bị lục lọi dưới nền nhà, chiếc điện thoại đã bị giẵm nát.
Anh vệ sĩ chìa chiếc điện thoại của mình trước mặt Thư Phàm, “Cô dùng tạm điện thoại của tôi đi.”
“Cảm..cảm ơn anh.”
Thư Phàm run run bấm số của Tú Linh, mỗi một giây một phút chờ đợi, dài như một thế kỉ.
Tú Linh đang ngồi trên ghế sa lông, trong văn phòng của Tổng giám đốc, nợ Vũ Gia Minh ba trăm triệu, giờ lại mất chiếc xe đạp điện hơn năm triệu, Tú Linh khóc không ra nước mắt, rầu rĩ không vui.
Ngồi ở phía đối diện, Vũ Gia Minh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp động lòng người, giờ phảng phất nét u buồn, càng tăng thêm nét quyến rũ và mị nhân của Tú Linh.
Vũ Gia Minh không hề hối hận với những gì mà mình đã làm, ngược lại hắn còn thấy mừng vì mình đã làm thế. Nếu không tính kế đưa Tú Linh vào bẫy, làm sao hắn có thể biến Tú Linh thành thú cưng của mình.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Vũ Gia Minh và tâm trạng buồn phiền của Tú Linh.
“Chuông điện thoại của cô reo kìa!” Vũ Gia Minh nhắc nhở Tú Linh, khi thấy Tú Linh ngồi bất động, thất thần như mất hồn.
“À…”, Tú Linh giật mình, luống cuống kéo khóa túi xách, cầm lấy chiếc chiếc điện thoại màu đỏ hiệu Nokia trong ngăn thứ nhất.
Nhìn số điện thoại lạ trên màn hình, đầu tiên Tú Linh định không nghe, nhưng nghĩ thế nào lại bắt máy.
“A lô, xin hỏi ai đấy?” Tú Linh rụt rè hỏi, thanh âm trong trẻo dễ nghe.
“Tú Linh có phải không?”, Thư Phàm lo sợ, run giọng muốn xác nhận lại.
“Chị Thư Phàm! Là chị…?” Tú Linh vui mừng, vì người gọi điện cho mình là Thư Phàm.
“Ừ, Em không sao chứ? Mẹ đâu, có phải đang ở chỗ em không?” Thư Phàm nói một hơi không ngừng nghỉ, như sợ Tú Linh sẽ đột ngột cúp máy, hay đây chỉ là giấc mơ không có thật.
“Ngày hôm qua chị không về nhà sao?”
“Không, chị không về, em nói nhanh lên đi?” Thư Phàm sốt ruột giục em gái.
“Chiều hôm qua, mẹ gọi điện cho em nói tạm thời mẹ bận nên phải mấy ngày nữa, mới lên thăm chị em mình được. ”
“Có nghĩa là, chiều hôm qua em và mẹ không hề đến nhà chị chơi?” Thư Phàm thì thào, kích động gần như muốn hét to lên, vui sướng mỉm cười.
“Đúng thế, cả ngày hôm qua em bận, nên không đến nhà chị chơi được. Sao rồi, có phải chị đã hết thức ăn và cần em đi mua cho chị?”
“Không cần.” Thư Phàm nóng nảy cắt ngang lời Tú Linh, “Dạo này chị rất bận, nên sẽ không ở nhà, vì vậy em không cần phải đến thăm chị, cũng không cần phải mua gì đâu.” Để đảm bảo an toàn cho Tú Linh, Thư Phàm đành phải nói dối.
“Chị lại bận công tác ở bệnh viện sao?” Tú Linh lo lắng cho chị gái, thấy chị gái suốt ngày chỉ biết lao vào công việc mà không quan tâm gì đến sức khỏe, là một cô em gái thương chị và có trách nhiệm, làm sao có thể yên tâm được.
“Không sao đâu, chị sẽ tự học cách chăm lo cho bản thân mình. Em hiện giờ đang ở trường sư phạm đúng không?” Biết em gái và mẹ không sao, gánh nặng và cảm giác tội lỗi, xen lẫn hối hận đã giảm được một nửa.
Liếc mắt nhìn Vũ Gia Minh, Tú Linh cúi đầu, lí nhí đáp bừa, “Vâng.”
“Tốt rồi, lúc nữa chị sẽ đến trường gặp em.”
“Sao cơ?” Tú Linh nhảy dựng lên, “Không…không được.”
“Tại sao?” Thư Phàm nhăn mặt, tiếng hét thất thanh của cô em gái vang lên đột ngột khiến Thư Phàm trở tay không kịp, “Em không đang học trong lớp đúng không?” Là một người thông minh, lại hiểu em gái, Thư Phàm dễ dàng đoán ra được Tú Linh đang nói dối mình.
“Ơ..dạ… ” Tú Linh nhăn nhó kêu khổ, lòng thầm cầu nguyện chị gái sẽ không phát hiện ra những chuyện tày trời mà mình đã gây ra.
“Nói mau! Hiện giờ em đang ở đâu?” Thư Phàm gằn giọng, quyết tra hỏi đến tận cùng, tra hỏi cho đến khi nào cô em gái chịu nói thật thì thôi.
“Chị à, đừng nóng!” Tú Linh nịnh, “Lúc nữa em sẽ đến thăm chị.”
“Chị đã bảo là không cần em đến thăm chị. Em còn không chịu nói, em đang ở đâu?”
Vũ Gia Minh thấy thương hại Tú Linh, vật nhỏ bé này đúng là quá thật thà, và quá ngây thơ, ngay cả nói dối cũng không biết cách.
Cầm lấy m
ột tờ giấy, Vũ Gia Minh hí hoáy viết, sau đó dơ lên cao cho Tú Linh xem.
Tú Linh tròn xoe mắt nhìn, khuôn mặt giãn nở một nụ cười, mắt nhìn tờ giấy, miệng lẩm nhẩm đọc, “Em đang trên đường về nhà, nếu chị muốn gặp em, có thể đọc tên quán, rồi hai chị em mình hẹn nhau ở đó.”
Thư Phàm ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp, “Được rồi, hai chị em mình hẹn gặp nhau ở nhà hàng Thiên Long đi, cũng đã lâu rồi hai chị em mình chưa đi ăn cùng với nhau.”
“Được rồi, em đồng ý, mấy giờ thì em đến đó?”
“Mười một giờ.”...