↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Vũ Gia Minh dường như đã dự đoán được Hoàng Tuấn Kiệt sẽ nói câu này, nên hắn không nói hai lời đã đưa cho Hoàng Tuấn Kiệt một tệp hồ sơ mỏng có bìa màu vàng nhạt: “Đây là thông tin tôi mới thu nhận được. Hy vọng nó giúp ích cho cậu.”
Hoàng Tuấn Kiệt run run, ngay lập tức xé bỏ lớp bìa giấy bên ngoài. Hít một hơi thật sâu, thở ra, lại hít một hơi, rồi lại thở ra, làm vài lần như thế, Hoàng Tuấn Kiệt mới đủ bình tĩnh và tỉnh táo để đọc mấy tờ giấy khổ A4 trên tay.
Thông tin mà Vũ Gia Minh cung cấp cho Hoàng Tuấn Kiệt không nhiều. Trên ba tờ giấy A4 chỉ nói sơ qua về chiếc xe ô tô hiệu Rolls-Royce Ghost đã bắt cóc Thư Phàm, hai biển số đầu tiên của chiếc xe, ngoài ra còn cung cấp thêm thông tin về công ty đã sản xuất và nhập khẩu chiếc xe ấy.
Vũ Gia Minh tin rằng với ngần này thông tin, Hoàng Tuấn Kiệt sẽ sớm điều tra ra được ai là chủ nhân của chiếc xe, và biết Thư Phàm đang bị nhốt ở đâu.
“Cảm ơn.” Tuy rằng vẫn chưa đủ để biết được nơi giam giữ Thư Phàm và ai là kẻ đã bắt cóc Thư Phàm, nhưng Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chân thành nói câu cám ơn đối với Vũ Gia Minh.
“Không có gì.” Vũ Gia Minh mỉm cười. Hắn đang yêu, đang đau khổ và bứt rứt vì tình, nên hắn cũng hiểu được tâm trạng bốn chồn và lo lắng của Hoàng Tuấn Kiệt bây giờ. Hắn thấy mình may mắn hơn Hoàng Tuấn Kiệt, vì Tú Linh mất tích đã tìm lại được. Tuy Tú Linh không thể nhớ ngay ra được hắn là ai, nhưng hắn tin sẽ tìm ra cách, khiến Tú Linh nhớ ra hắn là ai và ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn như trước kia.
Hoàng Tuấn Kiệt siết chặt ba tờ giấy A4 trong tay, mắt hắn lóe lên những tia sáng dị thường, lòng tràn đầy quyết tâm và tự tin, sức sống đang căng tràn trong mạch máu. Hắn mong mình sớm tìm được Thư Phàm, sớm mang được người con gái mà hắn yêu bình an trở về bên cạnh mình.
Hoàng Tuấn Kiệt và Vũ Gia Minh rơi vào im lặng, cả hai không ai bảo ai câu nào, ai cũng chìm vào suy nghĩ riêng tư của mình. Thời gian chầm chầm trôi.
Chap 36:
Bảy giờ sáng, sau khi ăn cơm sáng xong, theo thường lệ Châu Kiệt Phong được ông Cao lái xe chở đi làm. Một mình Tú Linh ở nhà với hai chị giúp việc. Vì sức khỏe đang trong quá trình hồi phục, nên dưới sự dặn dò, cộng thêm những lời nói vừa đe dọa vừa xoa dịu của Châu Kiệt Phong, Tú Linh đã đáp ứng là sẽ ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà không đi ra ngoài, và không động chân động tay làm bất cứ công việc gì. Tú Linh đã phải hứa rất nhiều lần, Châu Kiệt Phong mới yên tâm đi làm.
Đứng trên lan can lầu hai, nhìn hình bóng Châu Kiệt Phong khuất dần sau hàng cây trong sân vườn. Tú Linh càng ngày càng thấy có lỗi với Châu Kiệt Phong. Càng cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó không ổn. Trong đầu của Tú Linh ngoài hình ảnh của người đàn ông lạ mặt tên Vũ Gia Minh, thì không còn hình ảnh của người nào khác, ngay cả Châu Kiệt Phong cũng không có.
Đã có nhiều lần, Tú Linh cố khắc ghi hình bóng của Châu Kiệt Phong vào trong trí nhớ, cố thân cận với hắn. Nhưng Tú Linh không làm được. Chỉ cần hơi thân cận với hắn một chút, hình ảnh của Vũ Gia Minh sẽ cường đại trong đầu Tú Linh, sẽ hành hạ khiến Tú Linh đau đầu đến chết đi sống lại. Tình trạng đó đáng sợ đến mức, Tú Linh sợ không còn dám thử nữa.
Tú Linh có dự cảm người đàn ông xa lạ tên Vũ Gia Minh kia nhất định có quan hệt mật thiết với mình. Nếu không, tại sao chỉ gặp mặt thoáng qua lại để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình như thế?
Càng nghĩ Tú Linh càng thấy đúng. Vì tò mò, có lần Tú Linh đã lén lút lục lọi đồ đạc trong phòng ngủ của Châu Kiệt Phong, hằng mong tìm được một bức ảnh hay một chút đồ đạc có thể khơi gợi lại kí ức đang ngủ say trong đầu mình. Nhưng hoàn toàn vô ích, Tú Linh không chỉ không có ấn tượng với ngôi nhà, căn phòng và khu vườn. Ngay cả đồ đạc trong nhà, Tú Linh lại càng không có một chút ấn tượng gì. Hơn nữa Tú Linh còn thấy nơi này thật xa lạ, xa lạ đến mức Tú Linh thấy lạnh lẽo và cô đơn.
Châu Kiệt Phong có thể mang lại một chút hơi ấm, có thể sưởi ấm những gió rét mà mùa đông mang đến cho Tú Linh, nhưng không đủ để sửa ấm cả một trái tim đóng băng, đang bị tổn thương của Tú Linh. Đã từ lâu rồi, Tú Linh không biết cảm giác đau đớn và rơi lệ là gì. Nhưng kể từ lúc gặp Vũ Gia Minh, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
Ngay lúc này, vào giờ phút này, Tú Linh có một mong ước bỏng cháy là có thể cất cánh bay lên cao, thoát khỏi vòng vây vô hình mà Châu Kiệt Phong đã dựng lên, để bay đi tìm người đàn ông tên Vũ Gia Minh. Tú Linh có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi hắn, muốn hắn giải đáp cho mình.
“Giá mình có thể bay ra khỏi đây thì hay biết mất.” Nhìn cánh cổng sắt cao cao, Tú Linh nuốt nước bọt, c
ổ họng khô khốc, lòng không ngừng kêu khổ.
Tú Linh không hiểu, hoàn toàn không hiểu vì lý do gì Châu Kiệt Phong không cho phép mình đi ra ngoài. Đã có đôi lần Tú Linh hỏi hắn. Tuy hắn nói rằng muốn tốt cho Tú Linh, nhưng Tú Linh lại linh cảm hắn đang cố tình che dấu một điều gì đó rất quan trọng có liên quan đến hạnh phúc của cả đời mình.
Đột nhiên, Tú Linh thấy hai chị giúp đang tay xách nách mang, cùng nhau đi ra cổng. Hình như họ đang đi mua đồ.
Mắt Tú Linh sáng lên, ba chân bốn cẳng vội phóng nhanh xuống tầng trệt, cố đuổi theo hình bóng của hai cô gái.
“Chờ em một chút!” Tú Linh gọi với theo, khuôn mặt nhỏ nhắn đượm mồ hôi.
Hai chị giúp việc quay lại nhìn Tú Linh. Nhìn Tú Linh chật vật chạy thật nhanh, vừa chạy vừa thở hổn hển, hai chị mỉm cười hỏi: “Em cần hai chị mua gì cho em sao?”
Tú Linh lắc đầu nói: “Em không cần hai chị mua gì cho em cả. Hai chị có thể cho em đi cùng không?” Tú Linh cúi xuống thở dốc, tay quẹt mồ hôi trán.
Hai chị giúp việc bốn mắt nhìn nhau. Họ đều hiểu nếu để Tú Linh đi ra ngoài, họ sẽ bị trách phạt và bị đuổi việc. Công việc chính của họ không chỉ phải dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, lo giặt giũ, nấu cơm và rửa chén bát, họ còn phải chăm sóc và trông non Tú linh một cách cẩn thận. Nói một cách chính xác, Tú Linh chính là tiểu bảo bối của họ.
“Hai chị cũng muốn cho em đi cùng. Nhưng cậu chủ dặn dò không thể cho em đi cùng, nên em ngoan ngoãn ở yên trong nhà đi.” Hai cô giúp việc biết tính Tú Linh rất dễ thương và trẻ con, đã dùng giọng dụ dỗ trẻ con để khuyên bảo Tú Linh.
Tú Linh xụ mặt, không vui khi bị người khác coi mình là một đứa con nít chưa trưởng thành.
“Không! Em muốn đi cùng với hai chị. Đã lâu rồi em không được đi ra ngoài chơi. Ở nhà một mình buồn chán lắm.” Tú Linh nắm chặt lấy tay một cô giúp việc, chiếc miệng nhỏ nhắn chu ra.
Hai chị giúp việc phì cười, yêu thương vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tú Linh: “Nghe lời hai chị ngoan ngoãn ở nhà đi. Hai chị sẽ đi sớm về sớm. Em không phải đợi lâu đâu mà lo.”
Tú Linh vùng vằng, hốc mắt đỏ hoe: “Em ở nhà đã muốn phát phì rồi. Em không muốn ở nhà thêm nữa.”
Chị giúp việc có nước da hơi ngăm đen, mỉm cười nói: “Em đừng làm khó bọn chị được không? Nếu chị để cho em đi cùng, thế nào bọn chị cũng bị cậu chủ trách phạt. Hơn nữa cậu ấy có khi đuổi việc hai bọn chị cũng nên.”
Chị giúp việc có thân hình gầy khẳng khiu nói thêm vào: “Cô ấy nói đúng đấy. Em không biết là cậu chủ lo lắng cho em nhiều như thế nào đâu. Cậu chủ đã căn dặn bọn chị phải trông non em thật cẩn thận. Nếu để em đi lang thang ngoài đường, rồi lại để xảy ra tai nạn giao thông giống như lần trước. Bọn chị làm gì còn mặt mũi để gặp cậu chủ nữa. Em cũng không muốn bọn chị bị đuổi việc chứ?”
Tú Linh ngẩn người, miệng hết khép rồi lại mở, hoàn toàn không nói thêm được câu gì nữa. Tú Linh vốn là một cô gái hay động lòng, và thương người, làm sao có thể nhẫn tâm khiến người khác gặp họa và mất việc vì mình.
Hai cô gái chính vì hiểu tính cách yếu mềm này của Tú Linh, đã đánh vào lòng thương người lúc nào cũng dạt dào của Tú Linh....