Polaroid
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Online

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

“Cậu chủ!” Người vệ sĩ rùng mình, chân tự động lùi về sau một bước, mắt len lén quan sát biểu hiện trên khuôn mặt Vũ Gia Minh: “Người đó tự xưng là Hoàng Tuấn Kiệt.”
“Hoàng Tuấn Kiệt!” Vũ Gia Minh bật thốt, nụ cười nửa miệng xuất hiện trên môi hắn: “Cho cậu ta vào.”
Người vệ sĩ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Vũ Gia Minh. Anh ta tưởng Vũ Gia Minh sẽ tức giận sai hơn mười vệ sĩ dùng võ lực tống khứ người đàn ông không biết sống chết đang ngông cuồng, lộng ngôn ngoài cổng kia đi. Không ngờ sau khi nghe đến tên Hoàng Tuấn Kiệt, Vũ Gia Minh chẳng những nở một nụ cười giống như ác ma, ngược lại còn sai mở cổng cho anh ta vào.
“Còn không mau đi đi?” Vũ Gia Minh xa xầm mặt, trừng mắt nhìn người vệ sĩ vẫn còn ngơ ngác đứng một chỗ.
“Vâng, vâng.” Người vệ sĩ giật mình, sực tỉnh, vội vã xoay người bước đi.
Vũ Gia Minh ngả người ra sau ghế, mắt ngước lên trần nhà, hai tay gác lên thành ghế, trông hắn chẳng khác gì một ông chủ lớn, đang chờ người khác đến hầu hạ.
Hoàng Tuấn Kiệt được người vệ sĩ lúc nãy dẫn vào trong nhà. Phòng khách được trang hoàng, như một căn phòng trong khách sạn năm sao. Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt là hai người đứng đầu một gia tộc giàu có, trong nhà của họ làm sao có thể không phô trương sự giàu có của mình. Dù cách sống có đạm bạc đến đâu, vì bộ mặt của gia tộc mình, họ cũng phải ráng sống cho giống những phú quý, đại gia khác.
Hai ngón tay xoay xoay đáy ly rượu, vừa nhấm nháp thứ nước vàng óng màu mật ong trong ly, vừa nhắm mắt, vừa hít hà, Vũ Gia Minh thư thái thưởng thức mùi thơm của rượu, giả vờ ngó lơ một vị khách không mời mà đến như Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt nhếch mép cười nhạt. Không cần Vũ Gia Minh phải mời, Hoàng Tuấn Kiệt tự động ngồi xuống, đối diện với Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh liếc mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt qua khe hở của chiếc ly. Nụ cười nửa miệng, mang theo giễu cợt và trêu đùa trên môi hắn càng lúc càng sâu, khi phát hiện khuôn mặt nhợt nhạt, viền mắt mang theo một vòng tròn đen của Hoàng Tuấn Kiệt.
“Ai da…” Vũ Gia Minh nói, ngữ khí giống hệt một tên vô lại: “Không biết làn gió nào đã đưa rồng đến nhà tôm thế này?”
Hoàng Tuấn Kiệt trừng mắt, cảnh cáo nhìn Vũ Gia Minh. Hắn rít giọng bảo Vũ Gia Minh: “Biết điều thì câm họng đi. Đừng để tôi phải đấm thẳng vào mặt cậu.”
Vũ Gia Minh cười hì hì, điệu bộ vô lại vẫn không hề thay đổi: “Cậu đến đây để gây sự đánh nhau với tôi sao? ” Vũ Gia Minh giả vờ nhăn mặt nhíu mày, cười còn khoa trương và vô lại hơn cả lúc nãy: “Cậu cũng rảnh rối quá đấy! Tôi không ngờ chỉ có hơn một tuần không gặp, cậu lại có nhã hứng này. Ai da…Tôi nói cho cậu biết…”
“Rầm!” Hoàng Tuấn Kiệt điên tiết đập bàn, quát to: “Câm miệng! Vũ Gia Minh đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi!”
Vũ Gia Minh thu lại nụ cười. Dù hắn có giả vờ đóng kịch đến đâu, khuôn mặt xám xịt, vòng đen trên mắt đã cố cáo tất cả. Hắn có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được chính mình. Hắn làm sao có thể giả vờ sống mà không biết gì. Hắn chẳng những để lạc mất Tú Linh, còn thêm gánh nặng hôn nhân gượng ép trên vai.
Nếu đem so với Hoàng Tuấn Kiệt, Vũ Gia Minh hắn còn mệt mỏi và khổ hơn gấp ba lần. Tự dưng hắn thấy ghen tị với Hoàng Tuấn Kiệt. Tuy rằng Hoàng Tuấn Kiệt không có khả năng dùng mưu mẹo như hắn, nhưng bù lại cách sống thẳng thắn của Hoàng Tuấn Kiệt đã dành được hào cảm của nhiều người. Còn hắn, chỉ vì cách sống vô lại, nay hắn mới bị lĩnh hậu quả như thế này đây.
Vũ Gia Minh thở hắt ra một hơi thật dài. Tiếng thở dài của hắn lọt vào tai Hoàng Tuấn Kiệt.
Hoàng Tuấn Kiệt nhìn thẳng vào mắt Vũ Gia Minh, chú ý đến khuôn mặt nhiều đêm mất ngủ đã mất đi sự linh hoạt và gian sảo thường ngày, đôi mắt mờ đục, đầu tóc rối bù.
Hoàng Tuấn Kiệt coi thường, bảo Vũ Gia Minh: “Sắp cưới được người đẹp, sao trông cậu giống như một kẻ bị ép hôn thế?”
Câu hỏi của Hoàng Tuấn Kiệt chẳng khác gì châm chích vào nỗi đau trong lòng hắn. Vũ Gia Minh đập bàn, chỉ tay thẳng vào mặt Hoàng Tuấn Kiệt: “Câm miệng! Nếu cậu còn muốn ngồi ở đây thêm một lúc, thì nên biết điều một chút. Còn nếu không, đừng trách tôi không nể tình chúng ta có một chút quen biết.”
“Chà, chà…” Hoàng Tuấn Kiệt tặc lưỡi: “Một Vũ Gia Minh miệng mồm sắc lẻm nay đã bay đi đâu mất rồi.” . Thấy chưa còn đủ để xả giận, Hoàng Tuấn Kiệt cười ha ha.
Vũ Gia Minh tức điên người. “Choeng!” Chiếc ly thủy tinh bị ném xuống sàn nhà, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
“Hoàng Tuấn Kiệt! Đừng rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.” Vũ Gia Minh căm phẫn, phun khí vào mặt Hoàng Tuấn Kiệt: “Có chuyện gì thì mau nói đi. Nếu không, thì mau biến cho khuất mắt tôi.”
Hoàng Tuấn Kiệt không còn cười nữa. Gác chân lên mặt bàn, hắn trầm giọng hỏi Vũ Gia Minh: “Tú Linh đâu? Mau đưa cô ấy ra đây.”
Vũ Gia Minh khóe môi nhếch lên, hắn khôi phục dáng vẻ băng lãnh hàng ngày: “Cậu có quyền và tư cách gì mà yêu cầu tôi mang trả cô ấy cho cậu? Cậu nên nhớ, cô ấy là nhân tình của tôi, giữa cậu và cô ấy không có bất cứ quan hệ gì cả.” Vũ Gia Minh nhấn mạnh từng từ từng chữ, hắn muốn vạch rõ và phân tuyến ranh giới giữa Hoàng Tuấn Kiệt và Tú Linh.
Hoàng Tuấn Kiệt nghe được giọng nói của Vũ Gia Minh toàn giấm chua, và sự bá đạo muốn được trọn vẹn chiếm hữu Tú Linh cho riêng mình. Nếu là trước kia Hoàng Tuấn Kiệt tuyệt không hiểu được ánh mắt và ý tứ của một người đang trong giai đoạn yêu đương là gì, nhưng kể từ lúc thích Thư Phàm, hắn đã hiểu được.
“Cậu coi Tú Linh là nhân tình của cậu?” Hoàng Tuấn Kiệt cười lạnh: “Tôi thấy cậu đã quá ngông cuồng rồi đấy. Chính cậ
u mới nên nhớ hoàn cảnh hiện giờ của mình. Nếu cậu thực lòng thích Tú Linh, thì nên buông tha cho cô ấy đi. Tú Linh là một cô gái ngây thơ, trong sáng và hiền lành, cô ấy làm sao có thể đấu lại người vợ sắp cưới Đào Tuyết Viên của cậu.”
Hoàng Tuấn Kiệt vì Thư Phàm, vì tình bạn bao lâu nay với Vũ Gia Minh, đã cẩn thận nhắc nhở Vũ Gia Minh. Hắn không biết Vũ Gia Minh có thật lòng muốn kết hôn với Đào Tuyết Viên không, nhưng hắn không thể để Vũ Gia Minh gây tổn thương cho Tú Linh. Việc Thư Phàm mất tích, đã khiến hắn ăn năn hối hận và đau khổ dày vò suốt một tuần qua, hắn không muốn khi tìm được Thư Phàm, cô ấy lại trách hận hắn thêm vì không bảo vệ được em gái cô ấy.
Vũ Gia Minh rơi vào im lặng. Hắn là người hiểu rõ nhất tâm địa độc ác của Đào Tuyết Viên. Ngay cả một người lõi đời và từng trải như hắn, cũng bị cô ta tính kế đưa vào bẫy, huống hồ một cô gái ngây thơ như tờ giấy trắng giống như Tú Linh.
Đúng! Vì thật lòng thích Tú Linh, hắn nên buông tha cho Tú Linh. Nhưng chỉ cần nghĩ từ nay về sau, Tú Linh không còn ở bên cạnh mình nữa, hắn lại không chịu đưng được. Hắn nên làm gì mới tốt, mới có thể vẹn toàn cả hai đường?
Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt trầm tư. Cả hai đang nghĩ, và lo lắng cho người con gái mà mình yêu.
“Tú Linh đâu? Tôi muốn gặp cô ấy.” Một lúc lâu sau, từ trong vô thức, Hoàng Tuấn Kiệt ngẩng đầu, nhìn Vũ Gia Minh, nói ra yêu cầu của mình.
Vũ Gia Minh giật mình, nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn rất muốn nói rằng hiện giờ cô ấy đang ngủ trong phòng, không thể gặp được. Nhưng ý nghĩ đó chỉ lướt qua, hắn không làm sao thốt ra khỏi miệng. Hắn biết bằng vào khả năng của mình, Hoàng Tuấn Kiệt sẽ sớm tìm ra được sự thật, sớm biết Tú Linh hiện giờ đang mất tích. Làm bạn và làm đối thủ hơn 10 năm nay, cả hai đã quá hiểu nhau.
“Cô ấy hiện giờ không có ở đây.” Vũ Gia Minh run giọng đáp, khuôn mặt trầm buồn.
Nhìn hắn, Hoàng Tuấn Kiệt chấn động: “Đừng nói là hiện giờ cô ấy cũng mất tích giống như Thư Phàm?” Hoàng Tuấn Kiệt gằn giọng, trừng mắt nhìn Vũ Gia Minh, lòng không ngừng cầu nguyện rằng tất cả đều là do hắn tự suy diễn ra....
« Trước1...9899100101102...148Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ