XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Chuyện Tình 2 Năm Trước Voz Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Thế cám ơn cháu nhé
Chú H nhìn mình bằng ánh mắt long lanh rồi ra về. Tội chú ấy, có lẽ cũng mệt lắm rồi.
Mình chạy vội ra canteen bệnh viện mua một chén cháo…Rồi chạy vào, thì thấy A đã tỉnh rồi…
Vui lắm, nhưng cũng đau lắm, nhưng tâm trạng lúc này của mình là xấu hổ…
Phải, xấu hổ…nhưng mặc kệ, mình vẫn tiến đến bên A, không còn nở được nụ cười nữa…
Nhìn A hốc hác quá, môi khô rồi, chết rồi, không có nước…
- ĐỢi anh tí nhé…
Mình vội chạy ra canteen mua một chai nước suối và mua một bình thủy nước xôi, khăn tắm, khăn lau mặt và chén muỗng,…vào gấp quá chưa kịp chuẩn bị gì cả cơ mà bệnh viện nó chém ác thật nhưng thôi thầm nghĩ mua cho vợ nên cũng ray rứt đôi chút…
Quay về phòng với lỉnh kỉnh đồ đạc, mình sắp xếp ngăn nắp rồi pha ít nước ấm cho P, giặt khăn lau mặt…nhưng A vùng ra…
Khẽ nói:
- Cút đi
- …
- Anh biến đi
- …
Mình vẫn cố gắng tiến đến để lau mặt cho A…
- ANH CÚT ĐI…BIẾN ĐI
- Anh xin lỗi
- Anh đốt nhà rồi anh xin lỗi sao?
- …
- Tôi chết là anh vừa lòng phải không?
- Anh cút đi…
- Anh xin em…đừng vậy nữa, để anh chăm sóc em, rồi anh sẽ biến đi…
- Không, cút. Ngay bây giờ…
Thương A lắm, yêu A lắm, vẫn chịu đựng, vì mình là người có lỗi, mình vẫn bươn tới để lau mặt cho A, A giằng ra và đánh đập mình, mình đau lắm, đau trong lòng lắm… A đánh nhẹ quá, sức khỏe A yếu, bây giờ còn kích động…
Một giọt nước mắt khẽ rơi…
- Anh xin em…Đừng kích động nữa, đừng vậy nữa. Xin em…xin em đó A à, đừng vậy nữa…
Và mình khóc, giọt nước mắt yếu đuối, giọt nước mắt đau khổ…
- Anh cút đi cùng con P đi…
- P chuẩn bị đi du học rồi…
Nghe đến đây thì A khóc, khóc nức nở, và rồi mình cũng khóc…
Hai đứa khóc…
- Anh yêu em A àh.
- …
Những giọt nước mắt cứ vậy mà lăn dài, lăn dài…điểm kết của nó là cuối gương mặt, rồi nó sẽ rơi xuống…rơi xuống…và rồi nó sẽ tan đi như bao hạt sương…
- Anh tệ lắm em nhỉ? Nhưng cho anh chăm sóc em, rồi anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời em…
- …
- P đi rồi sao?
Vẫn giọng nói cứng rắn ấy…
- Uh
- Sao anh không đi cùng nó?
- …
- Anh không trả lời được àh?
- …
- Đợi em chết rồi anh về đây sao?
- …
Rồi mình lặng lẽ quay đi, ra đứng bên cạnh cửa sổ…mở cửa sổ ra…
Một cơn gió buổi đêm khẽ lùa vào…
Lạnh…
Gió ơi, mi có hiểu cảm giác của tao lúc này không?
Châm điếu thuốc và rít lên…
A vẫn khóc…mình vẫn hút thuốc…nhưng kèm theo đó, là từng giọt nước mắt…
Dập thuốc, chỉ dám đứng xa xa nhìn A…không dám lại gần…
- Anh là người có lỗi…
- …
- Rồi anh sẽ đi, cho anh chăm sóc em…rồi anh sẽ đi…
- …
Mình im lặng tiến đến bên A…
Vẫn ngồi đấy…A thất thần…mình nhìn A, A nhìn vào một nơi xa xăm…hai hàng mi vẫn chảy những giọt nước mắt đau khổ. Và mình cũng thế…
Có nói xin lỗi, rồi thì cũng chẳng làm được gì…
Nhưng nói ra rồi, lòng nhẹ nhõm được phần nào…
Mình lẳng lặng đi giặt khăn cho A, rồi lau mặt cho A…
Sau đấy mình bón cháo cho A ăn…
A vẫn chấp nhận sự quan tâm của mình…nhưng với một con người vô cảm xúc
Hôm sau mẹ A xuống, bố A phải họp cơ quan nên không xuống được…
Mẹ A ôm A khóc nhiều lắm…và hỏi cả ngàn lý do…nhưng…A im bặt…
Và không nói mình chính là cái lý do ấy…
Mình cũng là một thằng yếu đuối, không dám thừa nhận cái lý do ấy, vì mình sợ mất A…
Hai hôm trôi qua, mình vẫn chăm sóc A đều đặn…nhưng A vẫn như cái xác không hồn, người không có dù là một tí cảm xúc, ánh mắt vẫn vô hồn…
- Em đánh đập chửi bới anh đi…đừng tự dày vò mình như vậy…
Mình khóc và nói với A, nhưng trái lại…A vẫn vậy, im lặng…
- Xin em đừng vậy nữa…
Vẫn là cái khoảng không gian im lặng đó…A càng lúc càng xanh, đôi lúc A sốt cao quá lên cơn co giật…rồi A nói sảng…
Và những lúc đó, là những lúc mình chứng kiến, là những lúc trái tim mình như một ai đó bóp nát…nghẹn, nghẹt thở…
Tai mình lúc đấy như ù đi, trái tim như nát vụn ra…Mình ngồi đó, bất lực…
- Em nhìn kìa, nhiều sao quá…
Mình nói khi đang đưa A đi dạo, A ngồi xe lăn…
A vẫn im lặng…vẫn không trả lời, và dù có hơi ngước lên…
- Tặng em nè
Mình tặng A một bông hồng…bẻ trộm trong khuôn viên bệnh viện
A nhận lấy bông hoa, rồi nhìn mình…rồi nhìn mình thật lâu…
Bất giác…một giọt nước mắt khẽ rơi xuống…
Mình ngồi xuống trước A, cầm tay A, rồi lau giọt nước mắt đó đi…
Rồi…
Mắt mình rơi xuống một giọt nước mắt…
Và A khẽ đưa tay lên lau giọt nước mắt cho mình…
***
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên nhẹ nhàng lăn trên khuôn mặt mình…
Và A khẽ đưa tay chạm vào giọt nước mắt ấy…
Mình bất giác rùng mình…Rồi vội chụp bàn tay của A lại…
Nhìn A, khẽ nhìn A…hai đôi mắt nhìn nhau, thật lâu…Và rồi trên mắt A là hai dòng lệ…
Mình nhẹ nhàng ôm A vào lòng, có phải chăng đây là sự tha thứ của A dành cho mình?
Cái ôm nhẹ nhàng nhưng mà tràn ngập tình cảm…
- Anh yêu em…
- …
- …
- Em àh?
- Em…
- Em ơi…
Giật mình…A lại sốt…mặt A hơi nhăn lại, xanh xao…mình vội bế A lên và đưa vào trong phòng bệnh với khuôn mặt lo lắng…
- Bác sĩ bạn cháu lại bị sốt rồi…
- Mau đưa vào phòng bệnh…
Bác sĩ tập trung về phòng bệnh của A…Một lúc sau thì bác sĩ đi ra, và nhìn mình cùng mẹ A lắc đầu
- Chuyển về Sg gấp thôi, nặng rồi…
Mẹ A đẫm hai dòng lệ trên gương mặt…nhưng thật sự mình đã thấy thì mẹ A là một con người cứng rắn và mạnh mẽ.
Dẫu biết A như vậy, mẹ A vẫn khóc, nhưng cái sự mạnh mẽ vẫn toát ra từ cô…
Đợi bác sĩ đi khuất, mình dần vào phòng A, còn mẹ A làm thủ tục xuất viện rồi đặt vé máy bay đưa ra SG lại, nếu có chuyện gì thì sang Sing ngay lập tức.
Bước vào phòng, thấy em vẫn nằm đó. Vẫn gương mặt yêu kiều ấy, đôi mắt nhắm nghiền…
Nhẹ nhàng bước đến và ngồi xuống bên cạnh A:
- Đau lắm phải không em?
- …
- Giá như, anh có thể…
Và rồi mình lại khóc, yếu đuối. Thật sự yếu đuối…Yếu đuối vì sự bất lực của mình khi chứng kiến người yêu mình như thế này…
Yếu đuối vì đã làm người yêu mình đau khổ…
Yếu đuối vì tất cả…
Nắm chặt tay A, mình sẽ không buông…và sẽ không buông tay…
- Anh yêu em lắm heo ngố à…
- Đừng khóc nữa, em cũng yêu anh
A tỉnh rồi, A làm mình giật mình, nhưng mình vui lắm…
- Em đau lắm không vợ?
Mình mếu máo…
- Đau lắm chồng…hức hức…
A đã tha thứ cho mình rồi… nhưng mình không hiểu, sao A tha thứ cho mình nhanh vậy…chỉ mới vài ngày…
Nhưng điều này mình không bận tâm lắm, A tha thứ là mình vui lắm rồi…
Mấy ngày qua bị A xua đuổi có, chửi rủa có, đánh nhéo mình cũng có…
Nhưng…bây giờ mình là chỗ dựa duy nhất của A, ngoài bố mẹ A chỉ còn mình làm chỗ dựa, mình không thể bỏ A lúc này được…vả lại mình yêu A rất nhiều…
Nhẹ nhàng vuốt tóc A, rồi hôn nhẹ lên đôi mắt ấy…
- Yêu em lắm lắm…
-
- Anh xin lỗi nhé…
Mình xin lỗi, và A khóc, A khóc nhiều lắm, khóc nấc lên, như rằng A muốn giải tỏa hết trong nước mắt…
Mình không nói gì cả, biết nói gì vào lúc này…?
Khẽ ôm A lại, ôm A lại và siết chặt…
- Không cho em thoát khỏi tay anh đâu nhé…
- Anh ngốc lắm
-
- Anh ác lắm…khốn nạn lắm…
A nấc lên, vừa khóc vừa nói:
- Nhưng em yêu anh lắm, đồ khốn nạn, anh bỏ bùa em àh
Bỗng dưng mình bật cười, A dễ thương quá, khóc mà cũng dễ thương vậy sao
- Cười cái gì anh làm em ra vậy rồi cười sao...
« Trước1...1920212223...26Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ