↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- AAAAAAAAAAAAA!!! 11 giờ mất rồi! Sao chúng mày không gọi tao!!! Bắt đền đấy! Huhuhuhu!!! – Vừa nói, nó vừa nhảy chồm ra khỏi chăn rồi vội vàng đánh răng rửa mặt, chào ba mẹ cái Mita rồi kéo Chan trở về nhà mình.
…
Xuất hiện trước cửa nhà Cheer vào đúng bữa trưa ( dòng họ nó có truyền thống làm bữa trưa vào mùng 1 tết cùng nhau ), Chan làm tất cả mọi người đều phải ngớ người dừng tay khi Cheer đưa hắn về nhà vào cái ngày trọng đại này.
- Ô! Con rể Chan?
“Con rể Chan??? Từ bao giờ mà hắn lại thành con- dê- Chan của mẹ vậy?!!!”– Rùng cả mình trước ánh mắt trìu mến của mẹ dành cho Chan, Cheer lại khẽ quay sang lườm hắn.
“Này…anh có tội gì khi được mẹ em yêu quý!!!”– Thấy Cheer lườm mình, Chan cũng khẽ nghiến răng bật lại.
- Dạ! Cháu chào bác ạ!
Thấy”con rể Chan”lễ phép cúi đầu chào mình, mẹ nó cùng một số bác nữa lại xúm xít hùa vào, nức nở không ngớt lời khen về dung mạo”mười phân vẹn mười”của thằng bé rồi xuýt xoa.
- A! Thì ra đây là thằng bé đã chăm sóc chị trong bệnh viện phải không?
- Zổ ôi quý hóa quá! Đào đâu ra được thằng con rể vừa đẹp người lại vừa đẹp nết thế này!!!
- Ở lại đây ăn cơm với các bác nhé!!!
Ngập người bởi những lời khen có cánh, hai khóe miệng của Chan chỉ muốn rách toạc ra vì sung sướng, nhưng một câu nói của bác cả đã khiến hắn phải ngậm chặt miệng lại.
- Vào đây phụ bác nấu cơm đi con!!!
Lời bác nói tựa như non sơn vũ bão từ đâu đột ngột rơi thẳng xuống đầu Chan, khiến nụ cười trên môi hắn đột ngột đông cứng, thay vào đó là những cái nghiến răng trèo trẹo cùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đổ dồn về phía Cheer…
“Cô! Tại cô! Là cô phải chịu trách nhiệm!!!”
Mặc kệ cho Chan giận dữ, nhưng Cheer vẫn cứ thản nhiên đi vào bếp…
“Ờ tất nhiên! Tôi có phải loại ăn ốc đổ vỏ đâu mà anh phải sợ!”
…
Bê một rổ bánh đa cùng những miến, thịt băm đã được trộn lẫn với mộc nhĩ, hành, trứng và giá tươi, bác Bằng mạnh tay đặt cái phịch xuống trước mặt hai đứa trẻ, rồi gọi cả mấy đứa lớn trong nhà tới giúp chúng nó gói nem.
- Cái này là để làm gì? – Mặt Chan nghệt ra quay sang hỏi trong lúc Cheer đã bắt đầu xắn tay áo lên làm việc.
- Chưa ăn nem bao giờ à? – Vừa nói, nó vừa nhào thịt rồi khéo léo cuộn vào bánh đa một cách chuyên nghiệp trong khi Chan vẫn cứ ngớ người ra.
- À…ra cái này là nem…
“Như kiểu bị ngơ!!! Ức chế quá!!!”– Ngồi nhìn Chan cứ đực mặt ra mà Cheer chỉ muốn dồn hết máu lên não rồi bắn tằng tằng như súng aka…Nhưng nhớ tới những gì hắn đã thể hiện trong bệnh viện, Cheer lại phải cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng hướng dẫn hắn.
- Đây! Như này! Lấy một ít cái này, rồi đặt vào đây, dàn đều ra, xong cuốn lại như thế này! Đấy! Thấy chưa! Quá đơn giản! – Cầm”thành quả”của mình trên tay, Cheer lại vênh mặt cười đắc ý.
- Phức tạp thế!!! Không làm nữa đâu!!! – Cảm giác hoa mắt chóng mặt bỗng ập tới, Chan liền vùng vằng đứng dậy đòi đình công.
- Không làm thì tí nữa nhịn nhé!!! – Vừa nói, nó vẫn hì hục cắm đầu vào làm tiếp, thậm chí còn không thèm đánh mắt lên nhìn Chan.
Grr…Hắn lại đành ấm ức hậm hực ngồi thụp xuống, xong đâu đấy vẫn thấy Cheer mặt lạnh tanh, Chan lại đổi giọng hiền lành nịnh nọt…
- Hi hi! Đâu đâu cuốn như nào! Dậy anh mới!!! – * vẫy vẫy đuôi *…
…
Hơn 12 giờ trưa, cuối cùng thì bữa ăn cũng đã được hoàn thành, sau khi sắp xếp thức ăn ra, mọi người bắt đầu chia chỗ ngồi, lớn ngồi một bên, bé ngồi một bên, không bên nào xâm phạm bên nào…duy chỉ có đĩa nem Chan làm là không hiểu sao lại bay sang mâm các bác…
Không may cho thằng Chan, bác trưởng họ lại vô tình gắp phải cái nem xấu xí méo mó kinh khủng nhất trong số nhưng bạn bè đầu thừa đuôi thẹo của nó. Do hàng không được”check”trước khi xuất xưởng, nên mặt các bác gái chỉ biết tái dại đi nhìn người đàn ông lớn tuổi nhất họ…
Lặng lẽ đặt miếng nem vô phúc xuống, hai khóe môi bác khẽ trùng xuống, rồi lại chậm rãi ngước ánh mắt vô cùng thất vọng của mình lên, nhìn lướt quanh một lượt…
“Ai cuốn đĩa nem này thì ăn cho hết đi đấy nhé!”…
Nửa miệng cười trong nước mắt, Chan mếu máo khom lưng vác mặt ra chịu tội…
…
Vào giữa trưa, mâm cỗ càng lúc càng trở nên náo nhiệt, các chị thi nhau gắp thức ăn vào bát em rể…chẳng mấy chốc mà cái bát trống không đã trở nên đầy ụ. Nhưng chẳng còn bụng dạ đâu mà ăn thịt gà với bít tết nữa, bởi trước đó dạ dày hắn đã bị lấp đầy bởi nem và bạn của nem rồi…Chan chỉ biết thở dài đau khổ trước mâm cỗ ê chề mà bụng không sao nuốt nổi…
Đúng lúc đó, một miếng cá hấp không biết từ đâu lại bay cái vèo vào bát hắn, khiến mặt hắn lập tức tái mét lại, nhất định không chịu đụng đũa.
- Con rể sao vậy? Cá này mẹ đích thân làm đó! Ngon lắm con ăn thử đi!
- Dạ…cái này…con chỉ cần nhìn là đã thưởng thức được hết vị ngon của nó rồi ạ…– Nghĩ tới lũ cá đang tung tăng bơi trong bể kính nhà mình, lòng Chan chợt đau thắt lại, nhưng vẫn phải cố gắng gượng cười…
Biết Chan không”dám”ăn cá mà vẫn phải cố giữ sĩ diện cho Cheer, nên nó cũng nhẹ nhàng”trấn” mất miếng cá trong bát của Chan, thản nhiên đưa vào miệng mình, nhai trong sung sướng.
- Ngon thật mẹ ạ!!!
- Yà! Con kia! Miếng đó tao gắp cho con rể Chan mà!!!
- Vợ của con rể Chan ăn hộ là được rồi mà!!! – Đang ngập người trong sung sướng giữa những thức ăn ngon, Cheer lại vô tình buột miệng ra nói hớ…khiến cả nhà lập tức đổ dồn ánh mắt sững sờ về phía nó, trong đó có cả Chan.
- Ôi zổ ôi! Thế là hết chối rồi nhé! Chưa cưới mà đã vợ chồng với nhau rồi cơ đấy! Bọn trẻ bây giờ thật là! – Bác Quang vỗ đùi khoái chí.
- Thế định bao giờ lấy nhau đây? Năm nay! Hay năm sau??? – Chị Bích cũng vui vẻ tiếp lời.
- Năm nay đi cho nóng em ạ! Năm nay là đẹp tuổi lắm đó!!! – Chị Vân bắt đầu hùa vào!
- Thế hai đứa định đẻ mấy lứa? Đã đẻ thì phải đẻ liền trứng! Trứng rụng quả nào đẻ luôn quả đấy!
Nghe các chị nói đến đây, thằng bé bình thường hổ báo cáo chồn lúc này chỉ biết thu gọn mình, cố gắng làm sao cho cơ thể trở nên nhỏ bé kém thu hút nhất có thể, rồi im re tuyệt đối không phản kháng.
- Còn thừa trứng thì đem đi rán! Hà hà hà!!!
Bà Hà vừa dứt lời, chỗ cô- ca đang được”giữ”trong miệng Cheer từ nãy tới giờ lập tức bắn phọt ra…không thể kiềm chế hơn được nữa.
- Ây da! Xin lỗi em rể Chan nha! Các chị nhà này hơi bị kinh đó!
- Phải rồi! Rất kinh! Mà đã kinh là kinh rất nhiều!!!
- Uống bia vào thì cứ phải gọi là ĐỘNG KINH! Ha ha ha!!!
Lần đầu tiên trong đời, Chan mới hiểu rằng đàn bà thực sự đáng sợ đến mức nào…Còn Cheer chỉ biết cúi gục đầu, gượng cười trong đau đớn…Đưa hắn về nhà trong ngày mùng 1 Tết quả là điều hoàn toàn sai trái!!!
Chap 44: Chính là em!!!
Sáu giờ tối, theo như phong tục truyền thống hằng năm, cả họ nhà Cheer lại quây quần bên bếp lửa luộc bánh chưng. Cảm giác ngồi chờ đợi từng mẻ bánh được luộc chín bốc mùi thơm ngây ngất thật tuyệt vời. Tiếng củi cháy lép bép hòa vào ánh lửa rạo rực đang phập phùng nhảy múa bên dưới đáy nồi khiến Cheer không tài nào rời mắt. Ngồi đợi lâu quá, thỉnh thoảng nó lại khẽ ngửa đầu lên trời rồi há miệng ngáp rộng như một con ếch khiến Chan nhìn cũng phải xấu hổ thay. Đợi đến lần thứ ba thì hắn không thể chịu nổi được nữa, Chan liền lập tức lấy tay đập cái bốp vào miệng con bé…Tự dưng bị Chan giữ chặt miệng, nước mắt ngái ngủ của Cheer không biết từ đâu mà trào ra nhiệt tình khiến thằng bé lại tiu ngỉu bỏ tay ra…Xong đâu đấy liền ngồi xích lại, cởi chiếc áo khoác dài và rộng trên mình ra, khoác chung cho cả hai đứa…tự dưng hắn lại cảm thấy ấm áp gấp bội lúc mặc một mình luôn!!! Tất nhiên, không chỉ có mình hắn mới cảm thấy vậy…Cheer cũng nheo mắt cười sung sướng…...