↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Hâyyyyyy!!! Lên nàoooooooo!!!!
Ngay lập tức, tất cả mọi người cùng rút điện thoại trong túi quần ra rồi rọi thẳng lên trần nhà, xoay quay cuồng khiến căn phòng chẳng mấy chốc mà điên đảo như cái sàn. Thỉnh thoảng bọn nó lại dí đèn pin chĩa thẳng vào mặt nhau rồi cười như trúng tà. Ngay đêm hôm đó, mấy nhà hàng xóm đã muốn sang báo cáo với công an phường về hành động vô cùng gây mất trật tự này.
- Wow! Fantastic babyyy!!!!
…
Chỉ một lát sau, luồng ánh sáng nhân tạo đã quay trở lại với căn phòng, tắt hết đèn pin đi, chúng nó lại tiếp tục đắm chìm trong cờ bạc.
- Ây gù! Phỏm này! – Thằng Ben đặt bài xuống cười sung sướng.
- Mệ kíp! Móm rồiiii!!! Whyyyy! Tại saooo!!! – Cheer cũng đặt bài theo, nhưng hai khóe miệng thì lại kéo dài xuống tận cằm.
- Tại vì là á…đen bạc thì đỏ tình đấy chồng ạ! – Hì hục ngồi xếp bài, Mita lại tủm tỉm cười đá đểu.
- Gì! Cái gì? Đỏ tình cái gì! Làm gì có tình mà đỏ!!! – Cheer vội ngồi nhỏm dậy, rồi chu mỏ cãi.
- Yà! Thế cái thằng ngồi cạnh em là cái gì! – Nghe Cheer nói, Chan cũng nhảy dựng lên cãi theo. Nhưng tiếc thay, đáp lại hành động hùng hổ của hắn chỉ là ánh mắt lạnh lùng kèm theo cái nhìn hời hợt từ phía Cheery, con bé lại quay ngoắt mặt đi rồi thở dài.
- Em zai chịu khó ngồi yên đê!!! Vớ vẩn chị cho về *** tí mẹ bây giờ!
- Ứ ừ…*** ngay bây giờ cơ!!! – Dụi đầu vào vai Cheer, Chan giả vờ làm nũng, nhưng ngay lập tức bị con bé tát cái đốp ngay vào má khiến hắn váng hết cả óc.
- Ông lại tát cho mày phủ mỏ bây giờ chứ! Thích nhờn à!!!
Không biết từ bao giờ, vị trí của Chan trong mắt Cheer lại bị tụt dốc thảm hại đến mức này. Nhưng cũng vẫn có thể coi là may, vì một khi xuống đáy rồi thì không thể trượt dài thêm được nữa. Tất thảy mọi người cũng chỉ biết thở dài thương cảm cho Chan. Không hiểu yêu kiểu này là yêu kiểu gì…Tuy nhiên, chỉ có người trong cuộc mới hiểu…Yêu kiểu này mới bên mới lâuuuuu!!!!
…
Ngồi khoanh chân đánh bài đến tận 5 giờ sáng, 2 con mắt như muốn nhòa đi vì mất ngủ, ngồi đan quạt mà đứa ngáp ngắn đứa lại ngáp dài. 5h30, tất cả bọn nó đều quyết định đắp chăn đi ngủ khi mà mùng 1 Tết vừa bắt đầu chớm sang.
Vì buồn ngủ quá, nên Cheer và Chan cứ thế lủi thủi chui vào một chăn nằm trước, chẳng quan tâm đến ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, nhưng Mita thì nhất quyết không chịu! Nó coi đây là hành động vô cùng trái với luân thường đạo lý nên khăng khăng đòi chen vào giữa, tuyệt đối không cho Cheery nằm cạnh Channie. Nhưng Mita càng chống đối thì Chan càng không chịu, cuối cùng, bọn nó đành đi đến một giải pháp: Chan với Yon đắp chung một chăn nằm ngoài cùng, kế đến là Cheery, lần lượt sau đó là Mita, Ben, Hummie…Như vậy là hai đứa vẫn có thể nằm cạnh nhau mà không vi phạm phải”luân thường đạo lý”rồi!!!
Duy chỉ có Yon là phải chịu ấm ức, vốn hắn đã định ủ mưu để nằm cạnh Hummie, thế mà cuối cùng lại bị tách đội…Thật là uất ức vô cùng!
6h sáng, chờ cho mọi người đã dần dần thiếp đi, cảm giác được không khí xung quanh vô cùng yên ắng và vắng lặng, Chan mới lặng lẽ luồn tay ra khỏi chăn của hắn, rồi lại hí hoáy mò sang chăn của Cheer, cố gắng tìm kiếm tay con bé…Ngay khi nhận ra đôi bàn tay mũm mĩm của Cheery, Chan lập tức nắm ngay lấy một cách nhẹ nhàng rồi xích người nằm lại gần hơn chút nữa, áp lồng ngực ấm áp của mình vào lưng cái Cheer, như muốn bao bọc lấy cả người con bé…
Hành động này…mọi người không ai hay biết…chỉ có hắn, và kẻ đang giả vờ ngủ say nhưng lại tủm tỉm mỉm cười kia biết rõ nhất…
Đêm 30…quả là một đêm trọn vẹn ngọt ngào!
Và tất nhiên, sự kiện sáu mạng người lớn có bé có nằm chen chúc nhau trên một chiếc giường mà diện tích vốn chỉ có hạn thật không khác gì cái trại tị nạn…sẽ là một kỉ niệm vô cùng khó quên dành cho chúng nó tới tận sau này…
Chap 43: Cậu rể út!
6h15…Có một kẻ lặng lẽ ngồi dậy, nhanh chóng với tay cầm lấy chiếc điện thoại trước khi tiếng chuông rung lên quá lâu đánh thức giấc ngủ ngắn ngủi của mọi người.
“Anh đang làm gì đấy?”
“Đợi điện thoại của em…”
Người gọi đến ở đầu dây bên kia bỗng bật cười khúc khích, rồi lại cất tiếp chất giọng ngọt ngào của mình lên.
“Anh vẫn khéo miệng như thế nhỉ! 30 Tết năm nay có vui không? Ở bên này buồn quá! Không khí chẳng được nhộn nhịp như ở nhà gì cả!”– Mie thở dài than vãn.
“Vậy mau về đây đi!”– Nghe Mie nói thế, lòng hắn khẽ trùng xuống, nhưng rồi vẫn cố gắng đùa.
“Cuối tháng 6 này em sẽ về!”– Con bé vừa dứt lời, chiếc điện thoại trên tay Ben suýt thì rơi tuột xuống…vì vui sướng…Hắn suýt rít lên…
“Thật không? Em không đùa chứ?”
“Vậy anh muốn là đùa à?”
“Không không! Nhưng sao lại được về? Mà về hẳn à?”
“Đâu ra mà về hẳn, ba chỉ cho em về có 2 tuần thôi, nghỉ hè một thời gian ngắn rồi lại phải đi luôn chứ…”
…
“Ừm! Vậy cũng tốt quá rồi! Em vẫn vậy chứ?”
“Vâng! Em vẫn vậy! Anh cũng vẫn vậy chứ?”
“Tất nhiên, anh vẫn luôn như vậy! Năm mới vui vẻ nhé!”
“Nếu có anh ở bên cạnh lúc này thì chắc là vui hơn rồi…”
…
“Anh nhớ em!”
…
Ít ra thì…đêm 30 năm nay…đối với Ben mà nói…cho tới giờ phút này cuối cùng cũng không phải là vô nghĩa…Cuộn tròn mình vào trong chăn, hắn lại khẽ thiếp đi trong giấc ngủ ngọt ngào cùng nụ cười tủm tỉm hạnh phúc hé lộ trên môi…
…
6h30, trong khi còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ sâu thì Cheery đã bị tiếng chuông điện thoại đáng ghét của nó đánh thức. Hậm hực với tay lên đầu giường nắm lấy cái điện thoại, nó cất giọng lè nhè lên nghe thoại.
- Guê cư rề?!!!! ( Sao đấy ạ?! )
- Rề cái giề! Mẹ đây! Mày đang ở nhà Mita đấy à? Mẹ xông nhà xong rồi. Mày định bao giờ mới về đấy?
- Dạ…– Vừa nói, nó lại vừa nhíu mắt nhăn nhó nhìn lên đồng hồ vừa chỉ đúng”6h30” rồi lại tiếp tục lè nhè – 7 giờ con về ạ!
- Ừ! Rồi! Nhớ về sớm đấy nhé! Trưa nay nhà mình làm cỗ đấy!
- Dạ vâng…con biết rồi…annyeong ùm ma!!! – Nói rồi, nó liền cúp điện thoại ngay lập tức rồi lại hậm hực chui tuột vào trong chăn, vo tròn người như một con sâu, đổi hướng rúc mặt vào ngực thằng Chan từ lúc nào không biết…
…
10h30…
Tiếng cánh cửa sắt ngoài cổng nhà Mita từ từ được kéo lên kẽo cẹt khiến mấy đứa dần dần tỉnh ngủ, từng đứa một lề mề tung chăn ra, dụi mắt nhìn mẹ rồi giật mình nhìn lên đồng hồ…
- AAAAAAAAAAAAAA!!! Thôi chết! Gần đến giờ ăn trưa rồi! Tao phải về thôi!!! – Yon vội kêu lên trong hoảng loạn.
Nghe tiếng Yon kêu, thần kinh đã kịp ổn định khi chợt hiểu ra rằng lúc này đã là muộn như thế nào, cả năm đứa đều đột ngột nhảy phắt ra khỏi giường, lóc cóc chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt…nhưng tự dưng lại thấy thiếu mất một người…Mita thẫn thờ quay lại.
- Ơ…cái Cheer đâu?
- Hình như nó về rồi hay sao ấy! Lúc sáng tao có nghe thấy tiếng mẹ nó gọi điện thoại giục về…– Thằng Ben trả lời.
- À…ra thế! – Nói rồi, Mita lại hì hục tung chăn lên để gấp lại cho đàng hoàng. Lúc tấm chăn bông màu hồng vừa được giật ra, để lộ cơ thể bé nhỏ đang cuộn tròn như một chấm nhỏ giữa chiếc giường xuất hiện Mita mới chợt phá lên cười – A ha ha! Nó vẫn đang nằm đây này! Đã đi đâu đâu!
- Híc! Con này quắt thế! Cứ như người tí hon ý…– Ben lại làu bàu – Mà thôi, kệ nó, tao đi tè cái đây!!!
…
8 giờ trưa, sau khi Yon, Hummie và Bennie đều đã rủ nhau ra về, Cheery mới bàng hoàng tỉnh giấc khi phát hiện ra còn mỗi một mình mình ngủ ngon trên giường....