pacman, rainbows, and roller s
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Nhẹ nhàng đặt mẹ trở lại xuống giường, trực chờ quan sát hơi thở mẹ bắt đầu đi vào đều đặn, hai đứa mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Cheer lo lắng như thế, Chan cũng ngại ngùng hỏi.
- Em vẫn thức từ bấy đến giờ đấy à?
- Ừm! – Nhìn ánh mắt hối lỗi của Chan, Cheer nghĩ, chắc hắn đang cảm thấy ngại vì đã ngủ trước cả mình, nhưng con bé lại cười xuề. – Thôi anh ngủ tiếp đi! Tôi vốn là cú đêm mà!
Đang ậm ừ ngại ngùng không biết nói gì thì vô tình ánh mắt hắn lại hướng về phía dây truyền nước vào tay mẹ và vô tình nhận ra máu từ ven đang trào ngược lên. Mặt tái xanh lại, Chan vội vàng chỉ cho Cheer rồi chạy đi gọi phòng y tá gần nhất đến xem xét tình hình.

Con bé y tá thực chất cũng chỉ là một trong mấy đứa thực tập sinh từ trường trung cấp Y nên thái độ vô cùng thiếu chuyên nghiệp. Đang ngủ bị dựng dậy nên cứ ì ạch mãi mới chịu lê bước ra khỏi phòng, rồi lại dùng vẻ mặt vô cùng sưng xỉa để xem xét tình hình cho bệnh nhân. Thấy máu lẫn trong dây truyền nước đã trào quá nửa mà mặt nó vẫn tỉnh bơ, rồi lạnh lùng nói.
- Chả sao đâu! Cái này là do bệnh nhân cử động mạnh quá thôi! Lần sau đừng có để bác nhà cử động tay bên này nữa không là mũi tiêm mà đâm vào tay thì sẽ phải mổ luôn cả tay ra đấy! Bây giờ dốc ngược nó lên là xong thôi. Tôi đi ngủ đây!
Ừ! Công nhận là sau khi con bé thực tập sinh chỉnh lại cái dây thì máu trong ống dẫn nước cũng từ từ chảy ngược lại thật…nhưng trước cái thái độ vô cùng hỗn xược và vô trách nhiệm ấy. Cái Cheer cảm thấy nóng mắt vô cùng!

Bởi vì là đêm đầu tiên lại xảy ra quá nhiều chuyện nên mặc sự quan tâm của Chan, Cheer vẫn cứng đầu trừng trừng mắt lên kiên quyết không chịu ngủ. Rút cục, cho đến tận 5 rưỡi sáng, khi tỉnh dậy hắn lại thấy nằng nặng một bên vai…nhìn sang mới biết cái Cheer đã gục đầu lên vai mình tự lúc nào. Nhìn ánh mắt vô cùng mệt mỏi của nó vẫn không hề nhắm lại, chỉ đờ đẫn như thể sắp kiệt sức đến nơi, Chan lại khẽ thở dài trong lòng đầy xót xa.
Sau khi tỉnh dậy lau mặt mũi và làm một vài thao tác vệ sinh cho mẹ, Chan và Cheer lại rủ nhau ra ngoài ăn sáng.
- Này! Bây giờ đi đâu đấy?
- Về nhà tôi!
- Về nhà em làm gì?
- Tôi muốn tự tay nấu cháo cho mẹ! Mua ở ngoài không bảo đảm…
- Ô…em nấu thì bảo đảm à??? – Chan lo thực sự.
- Thích nhịn thì cứ nói tiếp đi.

Chan đưa Cheer về nhà rồi hai đứa lại cùng đi chợ, cảm giác lẽo đẽo bám đằng sau để đứa con gái trầm ngâm chọn lựa những thức đồ thật giống một ông chồng nhỏ khiến Chan cứ tủm tỉm mãi…Cho đến khi trở về nhà, lúc đi qua quán nước nhà bác Liên, Cheer lại vô tình đụng phải ánh mắt của ông già, nhưng nó vẫn cố tình lướt qua một cách phớt lờ khiến cho ông ta phải chau mày gọi lại.
- Này! Me. mày thế nào rồi?
- Không cần ông phải quan tâm!
- Tao đâu có quan tâm! Tao chỉ muốn biết lúc nào nó chết để còn lập di chúc thôi!
Mặc dù đã cố nhịn lắm rồi…nhưng nghe xong câu này, Cheer vẫn không thể nào chịu nổi. Đứng chết chân một lúc rồi con bé mới quay lại đằng hắng.
- Đồ khô’n nạn!
- Con kia! Mày vừa nói cái gì cơ!
- Tôi nói…ông là đồ khô’n nạn đấy!
- A! Con mâ’t dạy này!…
Nói rồi, lão ta liền đứng phắt dậy, phăm phăm lao tới định vung tay lên tát con bé, cái Cheer còn đang giương mắt lên định đứng yên không thèm né đòn thì một bàn tay rắn chắc hơn đột nhiên xuất hiện, tóm ngay lấy cổ tay ông già chặn lại.
- Bác ơi!!! – Hướng ánh mắt vô cùng khó chịu của mình sang nhìn bố cái Cheer, thằng Chan gằn giọng nói.
Thấy lão ta cứ liên tục giẫy tay, Cheer liền vỗ nhẹ vào tay Chan tỏ ý bảo hắn buông tay rồi bần thần đi về phía nhà mình trước.
Nghe lời Cheer, Chan cũng buông tay xuống, trước khi đi hắn vẫn còn cúi đầu lịch sự chào ông già rồi mới quay lưng lại. Nhưng không quên trả lời câu hỏi cuối cùng của ông ta.
- Mày là thằng nào!
- Cháu là người yêu con gái bác!
Chẳng hiểu sao lúc ấy hắn đã lấy đâu ra một biển dũng khí để nói ra lời khẳng định chắc chắn như thế mà không sợ cái Cheer cho ăn đòn. Hắn chỉ biết, đã là người con gái mà hắn quan tâm, nếu không phải là hắn thì tuyệt đối không ai khác được phép làm tổn thương…
Cheer vẫn nghe thấy rõ ràng lời Chan nói đấy, nó nhoẻn cười, không rõ là vui hay buồn, nhưng lại vờ như chẳng hề bận tâm…lúc này quanh nó còn nhiều thứ đáng phải lo hơn chuyện tình cảm nhiều! Những thứ rối rắm này…tốt nhất là cứ tạm thời gác sang một bên đi cái đã!

Đây là lần đầu tiên Chan chính thức được vào tận bên trong nhà Cheer, bình thường thì chỉ được nhìn nó từ bên ngoài. Căn nhà sực mùi phụ nữ, bắt đầu là từ căn bếp tỏa ra…Nhìn cái Cheer lặng lẽ đeo tạp giề mà phải vòng tay ra đằng sau một cách khó khắn khiến hắn lại muốn tiến tới, nhẹ nhàng thắt nốt những nút cuối cùng từ phía sau lưng khiến cái Cheer phải giật bắn mình quay lại, lúng túng đẩy Chan ra.
Cảm giác gượng gạo bỗng nhiên ngập tràn cả căn phòng, khẽ đưa tay lên gãi mớ tóc mềm từ phía sau gáy, hắn ngại ngùng nói.
- Anh có thể làm gì giúp ko?
- Anh cứ ngồi yên đã là giúp tôi rồi! – Nó nói đùa, nghe thì có vẻ châm chọc nhưng thực chất chỉ là một câu nói đùa đơn thuần, bởi lần này Cheer mỉm cười khi đang nói với hắn.

Ngồi yên một chỗ nhìn Cheer thoăn thoắt vo gạo rồi nấu cháo, nêm nếm chế biến các thức ăn kèm thật điêu luyện, tự dưng hắn lại thấy xuất hiện trước mắt mình đang là một cô vợ đảm đang. Một lát sau, mùi cháo thơm lừng đã bốc lên nghi ngút, từng làn khói trắng đục tỏa ra lẫn trong cái không khí se lạnh của buổi sớm thu khiến Chan càng cảm thấy cồn cào ruột. Nhìn Cheer lim dim mắt nếm thử miếng đầu tiền, Chan lại khẽ nuốt nước miếng ừng ực nơi cổ họng khiến con bé phải khẽ bật cười…rồi từ từ đưa một thìa cháo lên miệng mình, thổi phù phù trong sự thích thú.
- Yà! Xin miếng! – Chan đần mặt nói như thể một đứa trẻ con đang đòi ăn.
- Có độc đấy! – Cheer khẽ lườm.
- Độc tình dược ý à!!! – Chan khẽ chớp chớp mắt nheo mày cười hoan hỉ.
- Ôi tôi buồn nôn quá!!!
Chap 39: Thế chúng mình yêu nhau à?!
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, cả hai đứa cùng mang cháo đến bệnh viện cho mẹ kịp giờ ăn sáng. Trước sự chăm sóc chu đáo của đứa con gái duy nhất trong phòng bệnh, ông già ở giường kế bên cứ trầm ngâm quan sát mãi rồi buột miệng một câu.
- Có cô con dâu như thế này thì phúc đức quá nhỉ!
- Thế bác có muốn cháu nó làm con dâu không ạ? – Mẹ Cheer đang ăn cháo cũng ngoảnh lại mỉm cười.
- Ồ! Được thế thì còn gì bằng! Thằng con trai tôi năm nay cũng mới tốt nghiệp Bách Khoa đấy!
- Ồ thế ạ! Là thằng bé mặt mũi sáng sủa lần trước tới đây thăm bác ạ?!
- Ô! Cô cũng gặp nó rồi à!
- Vâng! Trông thằng bé thông minh quá anh nhỉ!
Nghe hai ông bà liên tục tung hứng cho nhau, Cheer chỉ biết lắc đầu chán nản, hỏi gì nó cũng không buồn trả lời, còn Chan thì cứ ngồi nhấp nhổm mãi không yên, mặt mũi lầm lì trông có vẻ rất tức tối.
Cuối cùng, không nhịn được nữa, hắn liền ngẩng mặt quát to.
- Bác ơi! Nhà bác ấy có con rể rồi mà!
- Gì! Ai?! Thằng nào?!
- Thằng này ạ! – Chan cúi đầu tự chỉ vào mình.
- Tưởng cậu là em trai kết nghĩa…

Sáng nay Cheer xin nghỉ học, vì lý do gì thì hầu như ai cũng biết, nên mấy đứa con gái trong nhóm liền rủ nhau mua đường sữa đến thăm mẹ cái Cheer. ...
« Trước1...6970717273...81Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ