↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
…
- Mẹ! Sao thế mẹ!
- Bảo nó ra ngoài đi! – Vừa nói, mẹ vừa đánh mắt về phía chú lừa con đang cúi đầu ngượng nghịu. Ngay lập tức, Cheer lườm một cái, cừu thất thế liền chạy bắn ra ngoài.
- Mẹ đau bụng quá! Mẹ muốn đi nặng…nhưng không thể nhờ nó được…mau mang cái bô ra đây cho mẹ!
À…chuyện tế nhị! Bảo sao…Đúng là con trai thì không thể giúp được!
Sau khi mẹ đã giải quyết xong chuyện”đại sự”, Cheer lại cầm hậu quả của mẹ đi”thanh lý môn hộ”. Lúc đi qua chỗ Chan đứng, nó lại cười tủm tỉm. Ngay lập tức, Chan liền đuổi theo…
- Đi đâu đấy! Cho đi mới! – Chan hớn hở.
- Đi đổ bô cho mẹ đấy…Thích xem không? – Giọng cái Cheer đanh lại, vô cùng nghiêm túc.
- …– Nghĩ đến đổ bô, và”vô số”thứ khác ở trong bô, mặt Chan tái ngắt, nụ cười trên môi hắn cũng đột nhiên dập tắt…Khẽ nheo mắt cười méo mó, Chan đành xin ở lại…
…
Lần đầu tiên cầm”phế phẩm”của một người đem đi xử lý…Thật sự trong lòng Cheer cảm thấy vô cùng”khó tả”…Một mình lò dò bước vào khu vệ sinh ẩm thấp của bệnh viện nằm sâu trong dãy hành lang tăm tối, mùi ẩm ướt bốc lên khiến nó thấy gai hết cả người. Tại sao trong bệnh viện mà vẫn còn cái khu kém vệ sinh như vậy cơ chứ…Huhu…
Đang giải quyết hậu sự, bỗng, có tiếng như hai miếng đồng va chạm vào nhau tạo nên một âm thanh vô cùng đáng sợ đột nhiên vang lên âm vọng trong đêm vắng khiến cho Cheer vội vàng xách bô chạy vụt ra ngoài, vừa la vừa hét…
- Gì đấy! Gì đấy! Có chuyện gì đấy!
- Ma! Huhuhu! Trong kia có ma! – Vừa nói, nó vừa chỉ thẳng vào bên trong phòng vệ sinh. Nhưng mọi sự chú ý của thằng Chan thì lại chỉ nhằm vào chiếc bô đang được giơ lên từ phía tay con Cheer…
- Này…em có ngửi thấy mùi gì thơm thơm không?!
Xấu hổ. Cheer vội vàng đẩy mạnh Chan ra, rồi xì mũi.
- Hừ! Cút đi!
…
Hai đứa cứ mải chí chóe với nhau ở bên ngoài mà không để ý trong phòng bệnh đã có người đến thăm tự bao giờ. Lóc cóc chạy vào thám thính, nó nhận ra ngay đó là vợ chồng nhà bác Quang.
Vừa nhìn thấy mặt thằng Chan, bác Quang liền chau mày nghi hoặc, giở giọng tra hỏi.
- Thằng nào đây Mai?
Không để cho Chan có cơ hội ra mặt, Cheer vội vàng phủ đầu ngay.
- Dạ…dạ…là em trai kết nghĩa của cháu ạ!
- À…em trai tốt nhỉ! Giờ này rồi mà vẫn còn đến giúp chị được cơ đấy!
- Vâng! Cháu rảnh mà! – Vừa nói, Chan vừa nhoẻn cười nhăn nhở.
- Thế thằng này năm sau định thi trường nào thế?
Suy nghĩ phân bua một hồi, Chan lại dõng dạc trả lời.
- Dạ! Cháu định vào trường Kiến Trúc ạ!
- Vào trường Kiến Trúc để ra làm thợ xây à?
Trước câu hỏi vô cùng vô ý của bác Quang, cả Chan vào nó đều đứng im, chán chẳng buồn trả lời, sắc mặt cứ phải gọi là chán hẳn!
Duy chỉ có bác Liên là lại gân giọng lên quát lớn.
- Này cái thằng kia! Mày bỏ ngay cái thói châm chọc con nhà người ta đi nhé! Học kiến trúc mà làm thợ xây thì học làm quái gì! Đã ngu thì đừng có mà tỏ ra nguy hiểm! Sao mà tao ghét mày thế không biết! Ghét từ đầu tới chân! Không ưa mày được cái điểm gì cả! Thôi mày cút đi!
Vừa nói, bác vừa vênh mặt lên ****, vừa **** vừa lườm khiến bang Quang chỉ biết đứng im chịu trận, bĩu môi đầy tức tối, nhưng không dám cãi lại vợ đến một câu. Trước màn bắn rap đầy uy lực của bác Liên, mẹ cái Cheer không khỏi ôm bụng cười đau khổ, chỉ xin bác Liên đừng mắng nữa không dây chỉ vừa mới khâu ở bụng bục ra thì chết dở!
Chan và Cheer cũng chỉ biết ôm thành giường cười ngặt nghẽo, đưa mắt nhìn nhau lẳng lặng cười thầm mà chẳng dám ý kiến lấy một câu.
…
- Thế thôi hai bác về đây nhé! Mai hôm nay ở lại trông mẹ à?
- Dạ vâng ạ! – Nó tươi tỉnh đáp.
Đánh mắt sang nhìn Chan, rồi bác Quang lại hỏi hắn thân mật như với đứa trẻ trong nhà.
- Thế còn thằng này? Có về luôn không bác cho đi nhờ?
- Dạ không ạ! Đêm nay cháu định ở lại đây trông cho chị Mai ngủ mà!
“Cái gì cơ???”– Thằng Chan vừa nói xong, Cheer liền quay ngoắt sang nhìn hắn, đôi mắt trợn tròn lên đầy kinh ngạc.
Sau khi hai bác đã cùng dắt nhau ra về, Cheer mới vội vàng quay sang hỏi Chan.
- Vừa nãy nói linh tinh cái gì đấy!
- Linh tinh gì đâu! Anh nói thật mà! – Vừa nói, hắn lại vừa nhanh chân rảo bước tiến đến chiếc giường còn trống trong góc phòng, rồi nhanh nhẹn dọn dẹp chỗ ngủ cho cái Cheer.
- Yà! Định không về thật đấy hả!
- Ừ! Anh về thì ai trông em ngủ! Thôi em đi làm mệt rồi thì đi ngủ đi! Anh trông mẹ cho! – Chan nói rất nghiêm túc, vẻ như một người đàn ông trưởng thành thực sự.
- Anh có biết là mặt anh không có tem bảo hành không? – Con bé khẽ nhăn trán ngập ngừng…
- Tin anh một lần thì em chết à! – Chan chau mày đằng hắng khiến cho Cheer càng lúc càng cảm thấy không nỡ từ chối, nhưng nó vẫn đá xoáy.
- Suýt chết một lần rồi còn gì?!
…
Miễn cưỡng leo lên giường giả vờ ngủ…
29 phút sau…
Nó đã bắt đầu nghe thấy tiếng ngáy…
Không phải từ mẹ…
Lại càng chắc chắn không phải từ nó…
Vầng…
Là từ cái kẻ to mồm đang gục đầu lăn lóc trong căn phòng đấy ạ!
Chap 38: Đêm trắng…
Chán nản lê bước đến bên chiếc ghế mà Chan đang ngồi, nhìn hắn dựa đầu gục bên thành giường, khóe mắt khép hờ lim dim chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt bầu bĩnh ánh lên những nét bình yên tựa như tan bao âu lo mệt mỏi…Khẽ đưa tay lên định chạm nhẹ vào khuôn mặt ấy, nhưng Cheer lại vội vàng rụt lại…Chạy trở về giường mình lấy chăn, nó nhẹ nhàng choàng lên người hắn một cách thật cẩn thận…rồi lặng yên ngồi nhìn từ phía đối diện. Đêm nay mưa nên lạnh lắm…
Ngồi nhìn mẹ và Chan đang nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ sâu, Cheer cũng chập chờn bắt đầu buồn ngủ nhưng lại phải cố bấm thật mạnh vào mu bàn tay mình dằn lòng không được ngủ. Bác sĩ đã dặn rồi, đêm nay là đêm đầu tiên mẹ vừa mổ xong, nếu có biến chứng gì thì phải lập tức đi thông báo cho bác sĩ ngay, thế nên cả đêm nó cứ cố căng mắt ra mãi…chả dám ngủ.
Ngồi lặng yên bên cạnh thành giường, đưa đôi mắt trĩu nặng đầy những mệt mỏi đặt lên khuôn mặt ốm yếu hom hem đang say trong giấc ngủ của mẹ…nhìn mẹ thật xanh xao hốc hác…nhưng từng nhịp thở lại thật bình yên…Mái tóc mẹ, giờ đây nó mới để ý…bạc trắng!
Chà! Sao người đàn bà mới hơn 50 tuổi đã phải nhuốm màu bạc bẽo thế này…
Thời gian qua có lẽ mẹ đã phải chịu áp lực từ chuyện gia đình nhiều lắm mà nó không bao giờ chịu để ý…
Chỉ nghĩ mỗi mình mình khổ cũng là quá đủ rồi…
Nó thật vô tâm…
Càng nhìn mẹ, nhìn đôi mắt lim dim với khuôn miệng cười yếu ớt ấy, nó lại càng muốn bật khóc…
Bất giác lại cảm thấy có thứ cảm xúc nào đó đang cay cay trực trào xộc lên sống mũi…khóe mắt rưng rưng dần chuyển màu đỏ hoe nhưng con bé lại cố bặm môi nhất quyết không cho phép mình rơi nước mắt.
Gì chứ! Có chút chuyện mà cũng bày đặt rơi nước mắt! Vậy chẳng phải yếu đuối quá sao? Nó còn phải trưởng thành và cứng cáp hơn nữa để làm chỗ dựa cho mẹ và em trai chứ không phải dễ dàng ướt át như thế này.
Không được phép khóc lóc! Hiểu chưa Cheer?!!!
…
Nửa đêm, mẹ bắt đầu cựa mình, nó cảm giác được rõ ràng sự bứt rứt khó chịu đang quấy nhiễu trong từng cử động trên khuôn mặt mẹ, đôi lông mày đã nhăn nay lại càng chau lại, Cheer vội vàng lay Chan dậy rồi hai đứa hì hục nâng mẹ dậy để lau người cho bớt mồ hôi.
Thằng con trai hậu đậu vụng về hằng ngày nay cũng bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết trong từng hành động của mình, chỉ sợ nếu lỡ mạnh tay sẽ khiến mẹ vợ lại cảm thấy đau. Hắn hết sức cẩn thận nâng nhẹ lưng của mẹ dậy, để cho Cheer luồn tay vào trong thấm hết chỗ mồ hôi đang dính dớp khắp phần lưng và phía trước ngực. Vừa lau, Cheer lại vừa dịu dàng hỏi mẹ có cảm thấy thoải mái không, đã thấy dễ chịu chưa…dường như câu trả lời là nụ cười yếu ớt khẽ ánh trên môi mẹ. ...