↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Hay là mất rồi?
Nói đến đây, giọng hắn bỗng nhấn mạnh hơn, âm thanh đột ngột trầm xuống như xoáy sâu vào óc nó khiến hai đứa đột ngột dừng tay lại, rồi bất giác quay ra, quyết định thú nhận…
- Bọn em không tìm thấy anh ạ!
Nghe hai đứa trả lời lí nhí như thể thở không ra hơi, lão Tuấn lại cười khẩy.
- Không tìm thấy…hay là chẳng có mà tìm? Hai đứa diễn kịch hay thật đấy! Nếu không phải hôm nay bên hình sự đột ngột gọi tới thông báo ngày mai sẽ có đội đến kiểm tra nhà hàng thì anh cũng đâu tình cờ lôi đống hồ sơ của nhân viên ra mà điểm danh lại. Không ngờ hai đứa mày đã đi trước một bước rồi! Bây giờ đứa nào giấu? Mau mang ra đây!
Mặc kệ cho lão nói, con Cheer vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chẳng chút biến sắc, tuyệt đối không trả lời. Vì nó biết, nếu lỡ mở miệng ra mà lời khai lại không trùng khớp với lão Huy thì coi như nói hớ! Chi bằng cứ im lặng, Để cho lão Huy một mình xử lý.
- Em không biết mà anh! Thấy anh bảo tìm em mới lôi đống này ra chứ bình thường đâu có việc gì thì em nào dám động vào.
- Không phải Huy…vậy chắc là Mai rồi?
Vừa nói, hắn vừa chĩa ánh mắt hình viên đạn hướng về phía nó, con bé lại gượng cười méo mó.
- Dạ…em còn chẳng biết hồ sơ nhân viên được cất ở đâu cơ! Sao mà lôi ra được ạ!
Trước sự đồng tâm hiệp lực vô cùng chặt chẽ của hai đứa nó, mặt hắn bắt đầu tối sầm lại, đôi mắt đanh thép vẫn nhất quyết không chịu lùi bước, hắn lại cười.
- Tốt! Tốt lắm! Rất tốt! Vậy hai đứa cứ tiếp tục tìm đi! Không tìm được thì đừng hòng về!
Lý lẽ lùn!
Lại giở cái lý lẽ cùn ấy ra!
Biết là vô lý…
Sao có thể tìm một thứ vốn không còn ở đó…
Nhưng sự thật thì lại chẳng thể nói trắng ra…
Đứng giữa hai bờ vực…
Một bên là bạn thân!
Một bên là công việc…
Con bé vẫn phải cố gắng cân bằng giữa cả hai mặc dù mỗi khi họ rút dây, tưởng chừng như giằng xé…
Kẻ bị động như nó thật khó xử muốn chết!
Mà điển hình chính là lúc này đây!
…
Thấy con bé cứ đứng trân trân một cách bối rối, rõ ràng là lão Tuấn đang cố đẩy nó vào thế khó…Anh Huy liền mở lời cho nó đường rút lui.
- Mai! Em về trước đi!
Chau mày nhìn anh Huy một cách khó hiểu, chỉ thấy anh gật đầu tỏ ý “cứ yên tâm “nên con bé cũng đành mỉm cười cám ơn rồi lặng lẽ xin phép hai anh mà về trước.
Thở phào nhẹ nhõm đi ra ngoài, con bé lập tức gọi điện thông báo tình hình với thằng Ben. Rồi hẹn nhau sáng hôm sau sẽ gặp lại.
…
Cả đêm hôm đó, nó cứ trằn trọc mãi không yên. Rút cục, sáng sớm đã bị một tin nhắn rung đến tung giường phá hoại giấc mơ không mấy phần đẹp đẽ.
“Em có thể trả lại tập hồ sơ của Trang cho anh được không? Anh đi photo lấy bản copy cho lão Tuấn rồi sẽ sớm trả lại cho em! “…
Đôi mắt mơ màng đang đẫm màu ngái ngủ bỗng chớp mạnh vài cái rồi mở ra thật to…
Cái gì cơ? Trả lại á? Photocopy á?
Trả lại rồi nhỡ không lấy lại được nữa thì sao?
Cái duy nhất mà Ben không muốn lão Tuấn có được là số chứng minh thư và sơ yếu lý lịch của nó. Vậy mà nếu trả lại một cái là sẽ đi tong hết cả!
Không được! Tuyệt đối không được!
Vừa nghĩ, nó vừa lắc đầu nguầy nguậy…Nhưng lại càng khó nghĩ hơn khi biết anh Huy – người vừa giúp hai đứa nó đêm qua đang bị lão Tuấn làm khó. Dù gì thì anh ấy vẫn cứ là “cánh tay phải “đắc lực của lão ấy. Mặc dù chỉ là trá hình, nhưng đã là dưới quyền, thì dù có là quý hay ghét thì ta cũng phải buộc mình khéo léo mà xuôi theo chiều gió thôi!
Mượn gió để bay lên.
Nhưng tuyệt đối không được để gió cuốn bay mất người là được!
“Híc! Nhưng mà em lỡ đưa cho Ben mất rồi anh ạ! “
“Ơ…mới từ tối qua mà em đã đưa cho nó rồi sao?”
” Vâng! Thì sáng nay em còn chưa tỉnh ngủ nó đã sang nhà giục em lấy cho nó rồi mà! Híc…anh thông cảm cho em nhé! “
“Haiz…Ừm! Thôi được rồi! Đành vậy! “
“Híc! Có sao không anh? “
“Không sao…Mọi chuyện cứ để anh lo! Em chỉ cần kín miệng là được! “
“Vâng! Em cũng chỉ giỏi mỗi cái đó thôi mà! “– Vừa nhắn, nó lại vừa khẽ cười mỉm. Kể ra thì cho dù có là rắn, thì không phải lúc nào lão cũng đầy nanh độc đâu nhỉ!
…
Buổi chiều tan học, con Cheer lại lên quán nước ngồi lê la cùng với các chị nó. Vô tình nghe được câu chuyện dường như có tí liên giữa anh Hoàng và lão Tuấn quản lý chỗ làm của con bé.
Đại khái là về một vụ giao dịch thuê lão Hoàng sai bọn đàn em đi xử lý một lũ lâu nhâu khác. Mà nghe nói cầm đầu lũ lâu nhâu đó lại là một con les. Kinh khủng hơn, con les đó còncưa cẩm em gái ông chủ của quản lý này. Và đau lòng nhất là cả em gái lẫn con les này đều là bạn thân của cái đứa đang hóng câu chuyện vô cùng bi đát từ nãy tới giờ…
Động tới lão Hoàng là nó đã thấy sởn cả gai ốc. Ngay cả đến cái đứa bất trị như nó cũng chẳng bao giờ dám rây vào lão. Nhớ lại hồi bé suốt ngày bị lão tóm hai mắt cá chân rồi quăng quăng như con quay mà nó thấy lạnh cả người…Căm nhất là vụ lừa nó hút thuốc lá từ hồi lớp bốn, lại còn cấp thuốc miễn phí cho nó mỗi khi con bé hết hàng…may mà với bản lĩnh hơn người nó đã tự từ bỏ được thứ gây nghiện chết tiệt đó! Hừ! Nhắc lại mà vẫn còn bực!
Quyết không để bạn mình rây vào tên quái tính này, Cheer buộc mình phải tự ra tay ngăn chặn trước khi mọi việc đi quá xa. Nó vội vàng tìm đến nhà bà ngoại của thằng Ben để tìm gặp cái Mie bàn chuyện quan trọng.
Chap 28: Thác loạn.
Sau khi lén tìm gặp và kể lại đầu đuôi câu chuyện vốn vẫn được giữ kín cho Mie, con bé quyết định theo Cheer đến gặp Ryan để trở về nhà. Không muốn vì mình mà Ben phải gặp thêm bất kỳ một rắc rối nào nữa…
Nhưng, rút cục thì…
4 giờ chiều, đúng như giờ hẹn, Ben có mặt ở trước cửa hàng cùng một đám anh chị khác mà nó quen biết, vác theo đủ thứ vũ khí mà chúng nó nghĩ rằng như thế là đã đủ để “dọa nạt “Ryan…
Nhưng không ngờ, hắn lại không thèm ra mặt.
Một cuộc điện thoại được gọi đến, Ben hất hàm hỏi.
- Sao còn chưa ra? Hay là sợ rồi!
- Về đi thằng nhãi! Chuyện giải quyết xong rồi! – Ryan cười khẩy. Hắn nói bằng giọng đắc ý.
- Đã làm cái **gì đâu mà giải quyết xong! Mày điên à!
- Nghe cho kỹ nhé! – Không thèm nói nhiều, Ryan liền đưa máy sang cho Mie để tiếp tục câu chuyện.
- Anh à…
- Mie? Em đang ở đâu đấy? Sao lại…
- Em phải về nhà thôi! Như thế này thì không được đâu!
- Em nói thế là sao! Sao lại về nhà! Như thế nào là không được! Em đang nói cái quái gì thế!
- Em không thể để gia đình thất vọng về em hơn được nữa! Em xin lỗi! Ba tháng nữa em sẽ bay sang Mỹ ở với bác. Chúc anh tìm được người mới tốt hơn em!
Nói rồi, không để cho Ben níu kéo hơn nữa! Mie vội vàng cúp máy, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh để không òa khóc trước khi nói lời từ biệt cuối cùng với hắn…Nhưng ở đầu dây bên kia, đã có một kẻ đang chết lặng đến nỗi không tài nào ngăn nổi nước mắt được nữa…
Hắn trở về nhà, tự nhốt mình trong phòng với những tổn thương không tài nào cứu chữa nổi…
Tự mặc định rằng tất cả những chuyện xảy ra với Mie đều là do mình gây ra…càng nghĩ…hắn càng chỉ biết vùi mình sâu hơn vào trong bóng tối…
Nằm co quắp trên chiếc giường lạnh lẽo, khép chặt hai hàng mi đang đẫm đầy mệt mỏi…Một vài sợi lạnh chạy sượt qua thái dương, mặt gối mà hắn đang nằm bỗng dưng thấm ướt…
…
Bắt đầu từ tuần sau là bước vào kì thi kết thúc học kì một dành cho cả trường, đặc biệt khối 12 còn phải thi kiểm tra chất lượng mỗi tuần một lần để xét duyệt khả năng thi tốt nghiệp của học sinh. Vậy mà Ben cứ nghỉ mãi, chỉ một vài buổi ủ rũ đi học trong trạng thái bọng mắt thâm quầng, ngồi làm bài mà cứ ngáp ngắn ngáp dài khiến con Cheer lo phát sốt. ...