Snack's 1967
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Anh tìm em có chuyện gì ạ?
- Cậu nghĩ giữa tôi và cậu thì còn có chuyện gì cần nói đến?
Hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói của anh ta, nhưng thằng Ben vẫn quyết định giả vờ ngớ ngẩn, tuyệt nhiên không để lộ thái độ lo lắng của mình ra, hắn lại trả lời tỉnh bơ.
- Có sao anh? Vậy mà em không biết đấy! Anh nói cho em nghe với được không?
Trước cái sự chai lỳ khó bảo của Ben, Ryan giận mình không thể xông tới chém hắn chết ngay lúc này, thay vào đó, anh lại nén nhịn hết cơn bực tức của mình xuống, gói gọn nó lại trong một nụ cười khinh miệt.
- Bố mẹ tôi đang rất lo lắng! Cậu coi đây là trò đùa à?
- Em chưa bao giờ coi đây là một trò đùa!
- Vậy hãy đưa con bé về nhà ngay!
- Mie không muốn về.
- Nó muốn hay không…không quan trọng! Quan trọng là, cậu buộc phải “muốn “! – Vừa nói, anh ta vừa trừng mắt lên, nhấn thật mạnh những âm ngôn cuối cùng.
Đứng trước giọng nói lạnh lùng cùng sắc mặt đe dọa thay đổi nhanh hơn cả lật bàn tay, Ben lạnh cứng cả người, nhưng vẫn phải bình tĩnh đối đáp.
- Tiếc rằng em cũng không muốn.
- Cậu có chắc không?

“ĐOÀNG!!!”
Đang ngồi nhai ô mai chóp chép ở dưới tầng một, con Cheer suýt nuốt cả hột vào họng khi nghe thấy tiếng súng giật cái đoàng ở bên tai. Nó bần thần nhìn lên tầng 5, một nỗi lo sợ ngập tràn bỗng chốc dâng lên lấp đầy tâm trí. Bỏ cả vị trí làm việc, con bé quyết định bấm thang máy chạy ngay lên bar.

Viên đạn được ngắm chuẩn chỉ bắn sượt qua vai coi như thay lời cảnh cáo. Anh ta ra tay nhanh và vô cùng dứt khoát, không một chút khoan nhượng. Sắc mặt Cheer tái nhợt đi khi nhìn thấy màu máu thấm nhuần qua cánh tay trái của bạn mình. Con bé vội vàng nhào đến, nhiều người xung quanh đó cũng nhốn nháo chạy đi tìm bông băng và gạc, tất cả mọi chuyện diễn ra nhẹ nhàng không tiếng động. Tất cả – dường như tất cả mọi người đều hiểu rõ tại sao lại nên cơ sự này, nhưng không ai dám lên tiếng để bảo vệ thằng Ben, chỉ có thể lẳng lặng thể hiện sự giúp đỡ yếu ớt.
- Anh làm cái trò quái gì thế!!! – Giọng con Cheer bất giác vang lên phá vỡ bầu không khí cô đặc.
- Yên tâm! Chỉ là đạn cảnh cáo thôi! Không chết được đâu mà lo! – Nói rồi, hắn lại lạnh lùng cất súng đi, sắc mặt vẫn không hề chuyển biến. Thật đúng là một con rắn máu lạnh!
“Cái gì cơ? Yên tâm ư? Anh nói thế mà nghe được à! “– Con Cheer thầm rít lên trong đầu, nhưng lại chẳng dám quát to. Đau đáu nhìn sang con bạn.
Bóp chặt cánh tay trái đang rỉ đầy máu của mình qua lớp áo sơ mi trắng, thằng Ben nghiến răng trèo trẹo rồi ngước khuôn mặt vô cùng tức tối của mình lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của Ryan, hắn quát.
- Mẹ kiếp! Thằng chó! Mày cứ đợi đấy! Vụ này chưa xong ngay đâu!
Nói rồi, hắn liền hẩy tay con Cheer ra, vội vàng chạy vụt xuống khu cầu thang đi bộ, lầm lũi bước đi trong sự đau đớn đang nhức nhối nơi cánh tay cùng nỗi uất hận đang dâng ngùn ngụt trong lòng mình.

Sợ hãi thu dọn chiến trường, mọi chuyện vẫn diễn ra vô cùng bình lặng. Chẳng ai dám lên tiếng vì bất cứ điều gì. Chỉ có ông quản lý được Ryan gọi vào phòng riêng để nói chuyện. Con Cheer cũng ngay lập tức bị đuổi xuống quầy lễ tân, không được phép lảng vảng ở trên bar nữa.
Xuống dưới sảnh, đầu nó vẫn ong ong như búa bổ, mắt vẫn hoa lên vì màu của máu…Cho dù có cố kì cọ sạch sẽ đến đâu thì vẫn không thể thoát khỏi sự ám ảnh của cái nhìn man rợ lúc đó…
Đang hoang mang, chuông điện thoại bỗng rung lên báo hiệu tin nhắn đến.
“Lão Ryan còn ở đó không?”
Là tin nhắn của Ben, Cheer lập tức cầm điện thoại lên trả lời.
“Còn! Mày đang ở đâu đấy! Vết thương sao rồi?”
” Không sao! Mẹ kiếp! Nó dám bắn tao! Lần này thì tao đeo’ nhịn nữa đâu! Tao sẽ cho cả nhà nó lên nóc tủ! “
“Mày định làm gì…?” – Những sợi lạnh bắt đầu chạy sượt qua gáy khiến đống tóc tơ của con Cheer bỗng dựng đứng hết cả lên.
“Mày không cần biết! Lát nữa cuối giờ nhớ lấy cho tao tập hồ sơ nhé! Tao không muốn để lại sơ yếu lý lịch và số chứng minh thư ở lại đấy đâu!”
Rút cục thì nó định làm cái gì mà phải rút lại cả hồ sơ?…
Chả có nhẽ…
Nhưng Ben đang còn đi học, chắc nó sẽ không manh động đến thế đâu!
Cheer lắc đầu, rồi cố gắng trấn tĩnh lại mình bằng những suy nghĩ an toàn nhất.

Từ lúc nhận được mật lệnh của thằng Ben, con Cheer cứ ngồi nhấp nhổm mãi không yên, chỉ chầu chực bất cứ lúc nào anh quản lý đi ra là nó liền hau háu lẻn vào…Nhưng hễ cứ vừa bước chân chạm tới nơi thì lại có người vô tình lướt qua, làm con bé liền phải liệng nhanh qua quầy uống nước. Lặp đi lặp lại thêm vài lần nữa thì chắc nó phải vào viện vì sỏi thận mất!
- Chỗ của em là ở trong này à?
Đang loanh quanh luẩn quẩn gần quầy thu ngân, bỗng, một giọng nói điềm đạm vang lên khiến con bé giật bắn cả mình…cứng đơ hết cả người…nó từ từ quay mặt lại…Là anh giám sát! May quá! Con bé khẽ cười trừ…
- Dạ em đang tìm…tìm…– Đảo mắt nhìn xung quanh, miệng nó vẫn lắp bắp mãi mà không thành lời.
- Tìm cái này phải không? – Anh giám sát lấy từ sau lưng ra một tập hồ sơ rồi đặt vào tay nó, khuôn mặt vẫn không hề biến sắc.
- Cái Trang cũng vừa gọi điện cho anh rồi. Em mau cất đi…
Cầm tập hồ sơ của Ben trong tay, con bé đưa ánh mắt trân trân lên nhìn anh giám sát, miệng cảm ơn rối rít.
- Nhưng…còn anh quản lý thì sao ạ?
- Cứ để anh lo! Thôi mau đi cất đi!
- Dạ vâng ạ! Em cảm ơn!
Vừa nói, nó vừa ôm chặt tập hồ sơ của con bạn trong tay, tung tăng bước xuống từng bậc cầu thang, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. May mà có anh giám sát giúp, không thì Ben chết chắc!

Thấp thỏm ngồi đến cuối giờ, trong lòng ôm nặng một nỗi lo, chỉ mong tan ca rồi về sớm.
Đồng đồ chỉ kim ngắn vừa chạy đến số 12, kim dài cũng nhanh chóng đuổi theo chạm nút. Cheer lập tức bật phắt dậy, lon ton chạy vào quầy thu ngân lấy túi rồi mau chóng rút lui ra ngoài.
- Mai! Làm gì mà vội vàng hấp tấp thế em? – Tiếng anh quản lý đột ngột vang lên khiến con bé giật bắn cả mình. Nó từ từ quay mặt lại, cố gắng rặn cho hắn một câu trả lời rõ ràng nhất.
- Dạ…thì hết giờ rồi…em đi về mà!
- Chưa về vội! Mai và Huy ở lại giúp anh làm chút việc. Còn mọi người mau về hết đi!
- Ơ…em thì giúp được gì anh ạ…– Con nhóc lí nhí trả lời trong bất mãn…
- Yên tâm! Không phải lo! Việc này chỉ mình hai đứa giúp được!
- Nhưng…nhưng hôm nay em phải về sớm ạ…
- Tốt thôi! Nếu muốn thì bây giờ em cứ về đi! Nhưng từ ngày mai thì khỏi phải đến nữa!

12 giờ 15…Sau khi chờ cho đám nhân viên đi về hết, các tầng trên đã đóng cửa tắt đèn, lão Tuấn mới bắt đầu đi vào vấn đề chính.
- Hai đứa tìm cho anh hồ sơ của cái Trang nhé! Anh đang cần…
Nghe hắn nói đến đây, bụng nó bỗng chột dạ!
Chết thật! Vừa cất xuống cốp xe rồi, bây giờ sao lấy ra được? Mà có muốn lấy ra cũng chẳng được. Sơ hở chút là lộ ngay…
Thôi thì đành…đâm lao lại theo lao vậy…
Nghĩ thế, nó lại thở dài rồi loay hoay lao vào tìm kiếm…
Cũng giả vờ lục lọi, chăm chú rút từng tập hồ sơ ra, đảo mắt nhìn tên, lắc đầu chán nản, cho đến khi đôi bàn tay bé nhỏ thấm đẫm mồ hôi…cảm giác bết dính đã thấm nhuần trên mặt giấy…Lão tuấn mới bắt đầu giở giọng nanh nọc.
- Tìm thấy chưa hả Mai? Sao mà lâu thế?
-…– Câu hỏi lắt léo như đâm xuyên vào trái tim đang dội từng nhịp bùm bụp trong lồng ngực nó, cảm giác như sự căng thẳng sắp thắt chặt lấy những hơi thở yếu ớt của con bé, nó cố trấn tĩnh mình không vội trả lời. ...
« Trước1...5455565758...81Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ