↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Mẹ…nói vậy thì…chẳng có nhẽ…Không thể nào!!! Thật không thể tin được! Sao lại như thế!
- Thì vốn từ trước đến nay sự thật nó vẫn là như thế! Nhà này đăng ký tên chủ hộ là bố con, trước khi ông ta đi nước ngoài, mẹ quên mất không bảo ông ý đi đăng ký lại…Vậy nên…kể từ ngày mai…
- Ông ta định làm thế thật à??
- Vậy con nghĩ là ông ta đùa chắc? Vừa nãy lão ý còn gọi mẹ vào phòng, bắt hai mẹ con mình phải chuyển đi trong ngay ngày mai!
- Ông ta bị điên à! Để con đi nói chuyện! Không thể vô lý như vậy được!- Vừa nói, nó vừa đứng bật dậy, hùng hổ định lao ra ngoài, nhưng lại bị mẹ nó vội vàng tóm tay níu lại.
- Con nói chuyện được với ông ta một cách đúng nghĩa được chắc?
- Con…– Nghĩ lại thấy mẹ nói cũng đúng, sau khi “nói chuyện “với ông ta xong mà cả hai bố con không hội ngộ trong bệnh viện thì hơi phí. Nghĩ vậy, nó lại thở dài rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. – Vậy bây giờ mẹ định tính sao?
- Tạm thời, mẹ con mình sẽ sang nhà bà ngoại ở nhờ, đợi đến khi nào lão ta xuôi xuôi thì chúng ta sẽ nói chuyện sau. Nhưng…
- Nhưng sao nữa ạ?
- Con đi làm thêm được không?
…
“Thật sự trong thời gian tới, mẹ lo rằng mẹ không thể tiếp tục lo tiền học cho cả hai đứa được…Việc ở nhờ nhà ngoại chúng ta cũng phải tốn thêm một khoản không nhỏ cho phí “ở nhờ “…Vì vậy…con có thể vừa đi học vừa đi làm được không? “!
Lời nói của mẹ cứ vang văng vẳng trong đầu nó trong suốt buổi tối ngày hôm đó…
Đi làm thêm?
Nó chưa đi làm thêm bao giờ cả?
Bởi với cái tính cách ngang tàn của nó, khó mà chịu nổi phải ở dưới trướng một ai…
Haiz…Thật khó nghĩ quá! Nhưng…vì tương lai của bản thân và gia đình, nó buộc phải thử thôi!
…
Sáng hôm sau, vì mệt mỏi từ chuyện tối qua nên nó cũng chẳng buồn chạy nữa, nó quyết định chọn xe bus làm phương tiện đi học. Cũng lâu lắm rồi nó không ngồi xe bus đi học nữa, tự dưng lại thấy háo hức hơn mọi lần! Ngồi vào ghế hàng cận cuối để tránh bị làm phiền, lúc đầu thì xe còn vắng, về sau càng lúc càng đông, rồi lại thấy một bà lão lưng còng đang nhìn ngó loanh quanh tìm ghế, Cheer lại quyết định đứng dậy nhường chỗ. Thế mà, ngay khi nó vừa mới nhấc mình dậy, thì thằng nhóc bên cạnh liền ngồi phịch vào ngay. Đã mang sẵn tâm trạng bực mình trong người, con Cheer liền quắc mắt, nhéo mạnh vào tai rồi kéo thằng nhóc dậy.
“Chân mày bị khớp à?”
” Hả…Sao cơ ạ?” – Thằng nhóc xấc xược đang định hất hàm lên trả lời, nhưng bắt gặp sát khí của cái Cheer, nó đột ngột co rúm lại.
” Stand up!” – Vừa nói, nó lại vừa đánh mắt sang phía bà lão rồi nhẹ nhàng ân cần nói – “Sit down! “.
Xong đâu đấy, lại ung dung ôm lấy cái cột trụ gần đó, thẫn thờ đứng nhìn dòng người trôi qua sau lớp kính…
Nhưng rồi, tất cả dường như ngưng đọng lại khi đôi mắt con bé chợt vô tình lướt qua cặp trai gái đang dắt tay nhau đi bộ trên con phố mà Cheer và Chan vẫn thường rượt đuổi ở đó! Nhưng…chỉ có điều…thay bằng Cheer…bây giờ đang là hình ảnh của một người con gái khác…thế vào chỗ nó…tay trong tay…đi bên cạnh Chan. Tim bỗng nhói!!!
Lòng thắt lại nhưng khóe môi lại bất giác nhếch lên một nụ cười tuyệt vọng. Thế là hiểu rồi…Tất cả phải dừng lại ở đây thôi! Bản thân anh ta cũng muốn thế! Thứ đồ chơi muốn quay lại với chủ cũ của nó…cho dù người mua có “giàu có” đến đâu, muốn giành giật đến mấy thì cũng chẳng thế cố mua lại được…Đã vậy, bản thân nó bây giờ lại càng không phải là một vị khách có “tiền”! Bản thân không đủ điều kiện để trành giành, không có bất cứ một lý do gì khiến nó có thể chiến thắng trong cuộc đấu tranh này cả. Nếu cứ “đánh “tiếp thì kẻ chịu nhiều thương tích chỉ có thể là nó. Chi bằng, tự giác đầu hàng, còn hơn là mua chuộc nỗi đau…
…
Sáng sớm đến lớp với khuôn mặt ủ rũ, động đứa nào đụng vào là nó lại xửng cổ lên nên cũng chả ai dám rây. Mãi đến giờ ra chơi, con Cheer mới chủ động mò ra chỗ của Trang Ben, ngồi thụp xuống rồi thở dài phườn phượt. Đôi mắt buồn mệt mỏi cùng cái mặt nhăn nhó như khỉ gió của nó đã nói lên tất cả…
“Mày ơi! Có chỗ nào đi làm thêm được không?”
“Mày đang hỏi tao đấy à?”
“Tao không hỏi mày thì tao hỏi bố mày à? “
“Mẹ cái con này! Nhờ vả kiểu gì đấy?”
“Mày nghĩ tao đang nhờ vả mày à…“– Con Cheer lại gằn giọng, hai người lập tức đổi vị trí luôn!
…
Tối hôm đó, Ben dắt Cheer đến một quán café nhìn rất sang trọng ở khu phố XXX, nghe nói ở đây đang tuyển lễ tân, Cheery hớn hở bước vào. Ban đầu còn có cảm giác hồi hộp thích thú, nhưng đến khi gặp và nói chuyện với anh quản lý, biết được rằng công việc của mình không chỉ có đứng – mỉm cười – và chào khách…mà ngoài ra còn vô số những công việc trái tay khác…con Cheer cười méo cả miệng…nhưng vẫn phải tặc lưỡi ký tên vào cái hợp đồng, nộp hồ sơ, chờ ngày mai nhận việc.
- Này Ben! Thế mày không làm lễ tân cùng tao à?
- Ờ không! Tao xin lên bar làm!
- Ơ! Ở đây có cả bar à?
- Ừ! Thì chỉ tầng 1 là café thôi, tầng 2, 3, 4 là karaoke, tầng 5 là bar…
Nghe thằng Ben nói với vẻ tự hào thích thú, Cheer há hốc cả hai hàm…nó ú ớ…
- Ơ…thế là café trá hình à??? Trời ơi! Sao mày không bảo tao sớm!
- Ờm…thì tao tưởng mày biết rồi…– Thằng Ben chối biến…
- Biết cái đầu mày! Sao lại lôi tao vào làm ở chỗ phức tạp như thế này! – Con Cheer gắt gỏng.
- Phức tạp gì! Phức tạp thế này mày mới lớn lên được! Ha ha!
- Cha nhà mày…cười cái con khỉ ý…thế bắt đầu từ ngày mai, tan học là tao cả mày qua đây làm luôn hả? Mà…12 giờ mới được về nhà…Ôi tao chết mất! – Nghĩ đến việc phải về muộn, lại đang sống nhờ ở nhà ngoại, càng nghĩ nó càng thấy ngại. Nếu chỉ có mình nó thì không sợ, đằng này còn mẹ và em trai, chỉ sợ hàng xóm nhìn vào sẽ dị nghị, lời qua tiếng lại của người đời…chẳng biết đường nào mà lần…cho dù mình có ngay thẳng thì cũng tránh khỏi tiếng dèm pha…Mệt mỏi lắm!
…
Lê bước mệt mỏi trở về nhà, nó nhận ra mọi thứ đã được chuyển đi gần hết sang nhà bà ngoại, hơi sững sờ một chút, nhưng rồi lại cười nhạt, nó không cảm thấy quá ngạc nhiên về điều này! Dù sao cũng là một cái kết được báo trước rồi cơ mà…Vả lại, 90% nguyên nhân là tại nó mà ra!
Lóc cóc quay trở lại nhà bà ngoại, ít ra thì được ở đây vẫn còn tốt chán, không có cảm giác lạ lẫm lắm, vì ngày trước nó vẫn thường sang nhà bà ngủ qua đêm khi cãi nhau với mẹ mà!
Tối đó Cheer định không online, rút cục lại nhận được một cái tin nhắn của Chan khiến nó bất ngờ: ” Sao chưa online? “.
Nhận được cái tin nhắn từ số điện thoại mang tên “Chó ghẻ đầu “, Cheer lại khẽ phì cười, một chút cảm giác hồi hộp xen lẫn run run bỗng chạy khắp người con bé. Cheer thở thật mạnh, cố lấy hơi bình tĩnh rồi nhắn lại trong tâm trạng vô cùng bất ổn của mình.
“Tôi có định on đâu! “
Không bắt Cheer phải đợi lâu, Chan nhắn lại ngay sau đó.
“Why? On đi! Tôi nhớ cô! “
…
Khốn kiếp…sau tất cả những gì mà nó nhìn thấy sáng nay…vậy mà bây giờ còn dám nhắn một cái tin như thế này…thử hỏi xem ai mà tin cho được!!!
Rút cục thì tim anh có mấy ngăn vậy hả Chan?
Nhiều đến nỗi sáng có thể nắm tay em này, tối lại nhắn tin nhớ em kia như thế sao?
Thật không thể chấp nhận được!
Nhưng dù sao…mọi chuyện cũng sắp chấm dứt rồi…và nó sẽ cố nhịn…để tí nữa nói cho bằng hết!
Cheer chỉ nhắn lại “Ừ “một cái, rồi vứt phịch máy xuống đệm, ngả mình lên giường, vo tròn cả người, đánh một giấc thật sâu…...