↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Thích không đã?
- Ừ…(Nghe có vẻ không an toàn rồi)…
- Nhớ đấy! Thề đi!
- Rồi…tôi thề…– Con Cheer bắt đầu lúng túng, nó ngửi thấy nồng nặc toàn mùi nguy hiểm.
- Rồi! Bây giờ, thi xem đứa nào cạo đầu nhẵn hơn, đứa đấy thắng = "> "> "> "> "> ">!!!
- AAAAAAA…Chó này!!! Không chơi nữa! Đồ khốn! Toàn lừa mình! Ghét rồi! Out đây!
- Ơ ơ…không chơi được lại trốn à? Bẩn thế!
- Bẩn gì!
- Chơi quá bẩn!
- Anh tệ lắm!
- Em cũng tệ!
-…– Lại bắt đầu thế rồi, thế là lại nói chuyện bình thường với nhau được là sao…Đến lúc này nó mới phát hiện ra là mình đã “sập bẫy “! Con Cheer quyết định im lặng không nói nữa.
Thấy Cheer im lặng một lúc, Chan đành đánh liều pm.
- Được rồi! Tôi tệ! Đưa tôi số điện thoại của cô đi!
- Số mấy = "> "> ">
- Không phải làm trò! Đưa đây!
- Để làm gì?
- Chủ nhật tuần sau, party Halloween, tôi muốn cô đi cùng tôi.
- Tại sao tôi phải đi cùng anh! – Con Cheer hí hửng.
- Vì…địa điểm tổ chức Halloween được chuyển sang một trường đại học ở ngoại thành, mà muốn đến được đó thì phải đi qua một bãi tha ma…
- Sặc! Bãi tha ma à o. O!
- Sao? Cô sợ ma à?
- Hơ…không! Tôi không sợ! – Nói dối…
- Tốt rồi! Thế đi cùng tôi, cô sẽ bảo vệ tôi, vì tôi sợ ma! – Sao lại có loại con trai thật thà trơ tráo như thế này được nhờ?
- Quên đi! Còn lâu! Đồ dở hơi! – Ăn phải quả dưa bở, con Cheer lại càng tức tối.
- Không quên đâu! Anh nhớ em mà! – Thằng Chan lại bắt đầu cợt nhả.
- Cút đi! Có yêu nhau đâu mà nhớ! – Nó hậm hực trả lời.
- Yêu mà! Anh em mình quý nhau! Cho tôi số điện thoại đê!!!
- Không cho! Ăn cơm đây! Cút đi!
Nói rồi, không cần biết thằng Chan sẽ trả lời ra sao, cái Cheer out nick luôn, càng để lâu càng lằng nhằng khó dứt! Số nó đúng là khốn khổ!!!
…
Ngồi ăn cơm, con Cheer lại thầm mỉm cười hí hửng vì vừa cho thằng Chan được một bài học. Phải cho hắn nếm mùi thất bại một lần cho biết chứ! Cứ xin là được ngay á? Còn lâu đi…
Cho thì Cheer sẽ cho, nhưng phải cho kiểu của Cheer!
…
Sáng hôm sau, nhân lúc Chan đang không ở cạnh Yon, con Cheer liền cài cái Hummie tiến lại gần hắn, giả vờ hỏi han bắt chuyện và mượn điện thoại một chút. Rút cục, cái điện thoại lại rơi về tay Cheer, nhanh chóng bấm số tìm tên thằng Chan, nhưng tìm mãi chẳng thấy, rút cục Cheer lại phải tự mò, và đáp án khả thi nhất có lẽ là: ” Thằng Bất Nhân “…cái tên nổi bật trong danh bạ của thằng Yon. Vội vàng lưu lại số vào máy mình, Cheer chỉ lưu đúng một chữ C cho an toàn, phòng sau này có người phát hiện. Trả lại máy cho Yon, Cheer hí hứng chờ đến chiều mới nháy thử vào số đó.
…
Xế chiều, trường cho về sớm để mọi người chuẩn bị cho buổi party tối nay, vừa bước ra khỏi lớp, đi được mấy bước với tụi bạn, đã thấy Chan đợi sẵn ở cổng trường, Cheer chỉ vừa bước qua, hắn đã vội tóm lấy tay, cúi mặt xuống ngượng ngùng đằng hắng…Cheer biết thừa, nhưng nó vẫn giả vờ không hiểu, mặt tỉnh bơ gạt tay ra rồi thầm cười tủm tỉm. Mãi cho đến khi về nhà, chuẩn bị đi, hai đứa online thằng Chan mới vội buzz.
- Này cô kia! Thế có đi với tôi không?
- Ờ! Tất nhiên!
- Thế sao còn…
- Rồi, chờ tí! Cứ từ từ!
- Giờ này rồi còn từ từ gì nữa! Cò quay thế!
Thằng Chan càng sốt ruột, con Cheer càng buồn cười, nó bắt đầu lấy máy ra, bấm thử số của “Thằng Bất Nhân “rồi nháy thử, dòng nhạc chờ reo lên trong vài giây ngắn ngủi co bóp sự hồi hộp của Cheer rồi vội vàng kết thúc, thay vào đó là giọng Chan vang lên khó chịu: ” A lô?…“
Xác nhận được giọng nói, Cheer vội vàng cúp máy, ôm bụng cười sằng sặc. Nó lại quay ra chat với thằng Chan.
- Thế nào rồi?
- Thế nào là thế nào? – Vẫn còn đang bực về cái đứa điên vừa nháy xong đã dập máy, Chan bực tức trả lời.
- Thế anh không vừa nhận được cuộc gọi nào à?
Ngồi đần người ra một lúc, rồi Chan lại thản nhiên trả lời.
- À…Chắc là thằng Yon điên! Tự dưng nháy máy chả hiểu có chuyện gì! Bực mình! Thế cho số đi!
- Cho rồi còn gì? – Vừa nói, con Cheer vừa ôm mặt cười sung sướng.
- Cho bao giờ?
- Vừa xong! – Nó nhăn mặt cười, Chan ngu không thể tả được!
Đần người ra thêm một lúc nữa, thằng Chan mới tá hỏa, nhìn vào số điện thoại vừa gọi xong, thằng Chan như phát điên vì bị chơi khăm, hắn gào ầm lên trong những dòng chat.
- Aaaaaaaaaa!!! Sao lại như thế?! Sao cô lại có được số của tôi!!! Từ bao giờ thế?! Cô là con ma à >”mái ngói xập xệ, ống khói tỏa lên nghi ngút, quyện vào cái lạnh xanh xao của một buổi chiều ngoài ngoại ô. Đi thêm được một đoạn nữa, chúng nó bắt đầu thấy phía trước chỉ toàn những đồng và lúa, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một căn nhà nho nhỏ nằm kế bên vệ đường, người dân gầy gò nhem nhuốc bê chiếc chậu đồng ra, lọ mọ đốt tiền giấy trong thứ ánh sáng mập mờ nhập nhoạng của buổi cuối ngày. Khung cảnh càng lúc càng trở nên ảm đạm, thỉnh thoảng, ở phía bụi cây bên đường lại vang lên những tiếng râm ran của những sinh vật đã bắt đầu hoạt động về đêm, đột nhiên, thằng Yon quất mạnh vào một bụi cây bên đường khiến chúng văng ra không biết bao nhiêu là châu chấu! Một con bất ngờ nhảy tót lên người thằng Chan khiến hắn hét toáng lên kinh hoàng, thất thần chạy một mạch về phía trước, để cho thằng Yon cũng đột ngột chạy với theo, chỉ còn con Cheer đứng một mình lại đó, chết chân một lúc thì lại nghe thấy tiếng người xì xào cùng tiếng nhạc của bài “Oan Hồn “cất lên từ phía sau, càng lúc lại càng gần khiến hai chân Cheer bủn rủn, đến lúc bóng người đen đen phía sau bất ngờ xuất hiện, cùng một tiếng gọi chậm đều.
- A! Con lùn!
Lúc này, nó mới bắt đầu có ý thức vắt chân lên cổ mà chạy!!!
…
Chạy liền một mạch, vừa chạy vừa hét, con bé đi guốc mà vẫn phải cố gắng rảo bước sao cho nhanh thật là nhanh, cố gắng không nhìn lại phía sau! Tiếng những bước chân đang rầm rập đuổi theo ở phía sau càng khiến nó phải giục mình chạy nhanh hơn nữa, cho đến khi nhìn thấy chút ánh sáng yếu ớt đang hắt lên gọi mời nó ở đằng trước, con Cheer mới lắp mô tơ vào **mà phóng liền một một mạch, chẳng mấy chốc đã chạm đích ở vạch phía bên kia, nhưng lại đột ngột bị òa cho một cái! Nó ngã ngửa lại phía sau, giật mình hét ầm lên khi chưa nhận ra Chan chính là kẻ trêu nó. Thấy con Cheer bị vồ ếch, cả Chan lẫn Yon đều ôm bụng cười sằng sặc, rồi lại đến đám con trai phía sau cũng đã chạy tới kịp, thấy cảnh tượng bi hài ở phía trước, con bé ngã ngửa nước mắt lưng chòng, nhem nhuốc hết cả mascara vẫn thôi không ngừng khóc, càng làm cho cả bọn cười phá lên ghê gớm!!!
…
Đang vừa tức, vừa sợ, nỗi kinh hoàng không biết để đâu cho hết, nước mắt nó cứ trào ra vì sợ hãi, lại càng tức giận vì kẻ đầu têu lại chính là thằng Chan, con Cheer cúi gằm mặt xuống ăn vạ, quyết không đi nữa. Đúng lúc đó, một bàn tay lại chìa ra, tỏ ý muốn nó nắm lấy và sẽ kéo con bé dậy. Nhưng, ngước mặt lên, là Chan đang ở phía trước, nghĩ ngợi một lúc, Cheer vội vàng nắm lấy, rồi do dự không chịu đứng lên, cuối cùng, đột ngột kéo tuột hắn xuống, cho ngã bổ nhào vào vũng nước bẩn ở ngay bên cạnh mình. Rồi nó mới đàng hoàng đứng dậy, ném cho kẻ vừa ăn đạn một cái nhìn gai góc lẫn đắc ý, rồi vênh mặt bước đi, mang trong lòng một chút hả dạ!
…
Vừa đến nơi, Cheery đã vội vàng tìm kiếm wc nữ rồi khóa trái cửa, nhốt chặt mình ở trong đó, mau chóng tẩy trang. Nhìn vào tấm gương lớn trong phòng vệ sinh, nó hốt hoảng bởi những vết đen nhem nhuốc đang hoành hành xung quanh vùng mắt của mình, cố gắng tẩy rửa cho thật sạch, rồi hì hục vẽ lại, con Cheer tức tối nghĩ về kẻ đã làm ra chuyện này, tuyệt đối không tha thứ!...