↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- He he! Đố vợ cậy được tay chồng ra đấy!
- Cậy được thì làm sao?
- Cậy được thì sẽ có thưởng!
- À ừ! Chơi luôn!
Nói rồi, Mie liền dí sát mặt mình vào mặt thằng Ben, rồi nheo mày toan tính…
- Hưm…tui chuẩn bị hành động đây à nha!
Thế mà…ngay khi cái Mie vừa dứt lời, Ben đã đột ngột buông hai cánh tay ra và vội vàng hôn chụt một cái vào môi Mie khiến cho nó vô cùng bất ngờ.
Cả mặt cứ *******ra, rồi ngơ ngác, đụt đụt…hai má đỏ lựng và ửng hồng như bị sốt vậy!
Nhìn thấy Mie như vậy, Ben lại càng buồn cười, hắn khẽ phì cười rồi đưa hai tay ra ôm lấy má con bé, hôn chụt thêm một cái nữa cho nó tỉnh lại.
Sau hai nụ hôn đầy bất ngờ được gửi tới từ Ben, Mie bất giác hét á lên một cái nhỏ như tiếng mèo kêu rồi đưa hai tay lên ôm chùm lấy mặt, vài ngón bung ra để dành chỗ cho nó ti hí nhìn thằng Ben rồi mỉm cười thích thú.
- Ben làm cái trò gì đấy!
- Làm cho Mie vui đấy! He he!
Ngồi trong quán, có hai kẻ ngốc đang đần mặt ngồi nhìn nhau rồi cười tủm tỉm, gió khẽ lung lay như lòng ai đó chợt rung lên những xúc cảm bồi hồi…
…
Trong lúc đó, Cheer cũng đã yên vị ở nhà Chan.
Ngày hôm nay cả gia đình hắn đều không có nhà, chỉ còn lại mình Chan và Cheer trong bốn bức tường rộng lớn ấy, nó bỗng cảm thấy tim mình đập mạnh hơn.
Cất cái túi xách ở một góc ghế, con Cheer khẽ xắn tay áo lên rồi quay ra hỏi Chan.
- Nguyên liệu đâu?
- Nguyên liệu…cái gì cơ? – Mặt Chan nghệt ra trả lời.
- Trời đất! Anh mời tôi đến nhà làm thức ăn mà lại chưa thèm chuẩn bị nguyên liệu hả! Mau đi mua mau! – Mặt nó đỏ lựng lên khi nhìn thấy thằng Chan vẫn còn nằm nhởn nhơ trên bộ ghế salon mà không thèm nghe lời nó nói.
- Gì chứ! Tôi nghĩ ăn mì là được rồi! – Chan cãi lại.
- Mời tôi sang nhà mà nghĩ ăn mì cho qua là được hả! Mau đi chợ đi! – Nói rồi, Cheery tiến tới dựng ngược thằng Chan dậy, hối thúc hắn phải đi chợ ngay lập tức.
- Được rồi được rồi! Tôi dậy ngay đây! Làm gì mà nóng thế! Bây giờ thì muốn mua gì chứ? – Chan hất hàm quay ra hỏi nó.
- Hành tây! – Cheery đánh vần hai từ này thật rõ ràng cho hắn khỏi hỏi lại lần nữa.
- Hành tây à…– Chan lung túng.
- Ừ hành tây!
- Hành tây thật à! – Chan vẫn ngập ngừng.
- Phải rồi! Đừng có cò quay nữa! Đi mau đi!
Nói rồi, nó vội đẩy thẳng thằng Chan ra khỏi nhà rồi ngồi xuống thở hắt ra từng hơi bực bội. Ngồi đó đợi hắn…
10 phút,
15 phút,
Rồi 20 phút…
Bỗng nhiên, thấy cái bản mặt ngốc nghếch ấy quay trở lại, cùng một giọng nói gượng gạo…
- À…tôi quên chưa hỏi…củ hành tây trông nó như thế nào?
- Hả…– Mặt con Cheer *******trả lời – Chẳng nhẽ anh chưa bao giờ đi chợ hay sao! Trời ơi!!!
- Thôi nào! Làm gì mà nóng thế! Không cần mua thì chúng ta vẫn có thể nấu ăn bằng các nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh mà! – Để xoa dịu bớt cơn giận của cái Cheery, thằng Chan lại vẫy tay ra hiệu cho nó chạy theo vào phòng bếp.
Lóc cóc đi vào bên trong cùng hắn, nhìn thấy hắn từ từ mở cánh tủ lạnh ra, con bé mồm há hốc nhìn vào từng ngăn rồi hét lên thảng thốt…
- Ồ! Sạch sẽ quá nhờ!
- Chuyện! – Thằng Chan vuốt đầu tự đắc!
- Chỉ có trứng gà và khoai tây! Anh định làm món gì với hai thứ này? – Con Cheer lừ mắt quay ra hỏi tên ngốc đang tự mãn với tất cả những gì mình có.
- Trứng rán và khoai tây rán! Hihi! – Chan cười hí hửng.
- Làm được không? – Cheer vênh mặt hỏi thách thức.
- Sao lại không! 16 năm kể từ khi sinh ra tôi chỉ tập làm hai món này thôi đấy!
- Trời ơi…Chẳng nhẽ không có một cọng rau nào à! – Cố gắng thò đầu vào tìm kiếm bên trong chiếc tủ lạnh, nó thậm chí không thể tìm thấy thêm một thứ nào khác ngoài trứng và khoai.
- Ăn rau để làm gì! – Thằng Chan hỏi thờ ơ.
- Để…– Đang định nói để tốt cho da, nhưng nhìn lại, da thằng Chan quá trắng và mịn. Làm sao hắn có thể được như thế khi mà không thèm ăn rau cơ chứ! Cheer đành ngậm ngùi…– Để…chẳng để làm gì cả! Thôi được rồi! Lấy thức ăn ra và chuẩn bị chế biến đi!
- Okay thưa madam!
…
Lóc cóc bê rổ trứng và túi khoai vào phòng bếp, thằng Chan bắt đầu ra tay làm việc.
Đầu tiên, hắn đập trứng rất nhanh nhẹn rồi đánh trứng một cách khéo léo khiến cho con Cheer há hốc mồm: ” Ồ! Thì ra hắn cũng biết nấu ăn đấy chứ? “.
Nhưng, sự trầm trồ chấm dứt cho đến khi thấy hắn bỏ một tá knor vào bát hỗn hợp trứng khiến cho con Cheer phải hét toáng lên.
- Này! Làm cái gì thế hả! Anh định giết người bằng knor à! Gạt bớt ra đi! – Vừa nói, con Cheer vừa lấy cái thìa gạt lấy gạt để đống gia vị mà Chan vừa đổ vào.
Thấy thế, thằng Chan liền kéo giật lại cái bát rồi đổ ùng ục đống gia vị bù lại vào trong bát hỗn hợp của hắn.
- Yaaaa! Cái đồ ngốc kia! Anh làm trò gì thế hả!
- Là cô đang làm cái gì ý! Sao lại bỏ knor của tôi ra!
- Anh định ăn trứng hay húp knorđấy! Đồ dở hơi!
- Mặc kệ tôi! Xúc bù vào cho tôi đi!
- Còn lâu ý! Anh mời tôi ăn cơ mà!
- Tôi mời cô ăn bao giờ! Tôi chỉ mời cô nấu cùng thôi!
- Đồ…đồ khốn…– Con Cheer mím môi, nó cáu đến nỗi cơn tức làm nóng mặt lên đến tận cuống tai. Bực mình, con Cheer đành bỏ bát đĩa mà chạy thẳng ra phòng khách ngồi xem phim, chờ cho Chan muốn làm gì thì làm!
…
30 phút sau, trứng và khoai tây rán đều đã được làm xong xuôi, kể ra thì ngửi mùi cũng thơm, Cheer lại hít hà chạy lại.
Mắt nó sáng lên khi nhìn thấy đĩa khoai tây rán.
- Uồi! Rán cũng khéo phết nhờ! Không ngờ đấy!
- Thử miếng đi! – Nói rồi, Chan lấy cái đũa gắp lên một miếng bỏ vào miệng Cheer.
Nhưng…ngay lập tức, khi khoai vừa mới nhai đến miệng, Cheer đã phải vội vàng nhổ ra…
- Eo ơi! Sao lại mặn thế này! Anh cho cả gói knor vào đây đấy à?
- Không! Chỉ hai phần ba gói thôi! Hi hi hi! – Chan cười nhăn nhở!
- Điên rồi…– Con Cheer thở dài ngao ngán – Thôi được rồi, đành ăn bù với cơm vậy!
- Ừ! Đi nấu đi! – Chan vẫn cười thản nhiên.
Bỗng, con Cheer im lặng một hồi, rồi bất ngờ nó hét lên:
- Cái gì! Anh chưa nấu cơm á! Thôi chết rồi! Chiều nay phải đi học thêm đúng không?
-
- Ờ đúng rồi! Vậy mau nấu đi!
- Đồ điên! Còn 30 phút nữa anh nghĩ là kịp nấu hả!
- Vậy bây giờ phải làm sao? – Thằng Chan ngồi đần ra nhăn nhó, miệng nói nhưng tay vẫn gắp khoai ăn tì tì.
- Còn làm sao nữa…thôi ăn tạm khoai với trứng cho qua bữa vậy! – Nói rồi, nó liền nhìn xuống đĩa khoai đặt trong tay thằng Chan, rồi lại hét toáng lên tức tối – Cái gì thế này! Mới nhoắng một cái mà anh đã xơi gần hết rồi là sao???
- Hì hì…
…
Chiều hôm ấy, sau khi ăn xong, hai đứa lại quyết định đến trường cùng nhau, nhưng đang đi được nửa đường, Cheer liền dừng lại, mặt nó đăm chiêu suy nghĩ một cái gì đó.
- Cô làm sao thế? – Thằng Chan lùi bước lại hỏi.
Cheer lạnh lùng.
- Đổi đường đi!
- Ai đổi!
- Anh!
- Sao tôi lại phải đổi!
- Sao anh ngốc thế! Không nhận thấy là gần đây chúng ta có quá nhiều tai tiếng khi đi cùng nhau rồi à! Nếu còn đến trường cùng một lúc nữa thì chắc chắn sẽ bị bọn học sinh ở trường đặt ra nhiều nghi vấn lung tung đấy!
- Kệ tụi nó! Thì chúng ta đang hẹn hò mà! Ha ha! – Nói rồi, Chan lại thản nhiên khoác tay lên vai Cheer rồi tung tăng đi tiếp.
Cheer liền cúi đầu xuống rồi nhoài ra, nó quát.
- Bỏ đi! Tôi không muốn đi cùng anh! Mới cả…hãy nhớ…đây chỉ là một trò cá cược mà thôi! – Giọng nó chợt trở nên lạnh lùng.
- Tất nhiên! Tôi không bao giờ quên cả! Ha ha! Nhưng giờ thì cứ đến trường cùng nhau đi! – Chan khẽ nhíu mày, hắn cười khẩy kiểu rất là chắc chắn và lại khoác vai con Cheer, lôi con bé đi theo mình tiếp.
Cheer đành thở dài, mặc dù nó không hiểu trong đầu hắn đang nghĩ gì, nhưng quả thực vẫn cảm thấy rất là lo lắng!...