↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Cái tên này, tính tình thay đổi liên tục…cực kỳ cục!
…
Y như rằng…Đúng như những gì mà cái Cheer đã lo lắng!
Việc hai đứa cùng nhau đến trường đã gây náo động cho cả lũ học sinh ba khối. Tất cả đều xì xào về việc vì sao Chan và Cheer lại đi học cùng nhau?
Tại sao Chan lại khoác vai Cheer một cách thân thiết thế kia mặc dù chỉ trước đó vài ngày hắn còn ôm mối hận vì bị đá bay vào viện!
Và…tại sao…phải chăng đây chỉ là một trò đùa…hay trò đùa đã hóa thành sự thật!
Chap 8: Game Over!
Mệt mỏi với những lời bán tán, nhưng Cheer vẫn vứt hết chúng sang một bên để chăm lo đến việc tập võ của mình. Chiều hôm nay, cũng như mọi hôm, vừa mới tan học, con bé đã vội vàng chạy ngay ra phía khu tập thể gần trường để đợi sư phụ nó.
Vẫn mang cái tâm trạng khó chịu của một đứa học sinh bị cho leo cây vài ngày trước đến gặp sư phụ mình, nhưng ngày hôm nay, nó mừng vì đã thấy bà ở đấy. Dường như là bà đã đến trước nó từ lâu rồi, bà đang đứng đợi nó bên chiếc xích đu cũ kỹ sơn màu xanh đỏ. Nó bước tới và cúi mình chào không lên tiếng, tất cả những gì con bé muốn bây giờ là lời giải đáp cho sự vắng mặt của mấy ngày hôm trước.
- Sao bây giờ sư phụ mới chịu xuất hiện?
- Trả lời hộ ta xem! – Bà khẽ ngước mắt lên, nhìn nó vẻ lạnh lùng.
- Con đang hỏi sư phụ mà. – Nó trả lời nhỏ nhẹ kèm theo một chút khó chịu trong mình.
- Ta bảo con trả lời hộ ta xem! Sao lại mang người lạ đến đây khi chưa có sự đồng ý của ta! Ta đã nói là ta không thể xuất hiện trước mặt người lạ rồi cơ mà! – Bỗng, bà ấy quát lên như dồn tất cả cơn giận dữ của mình vào con bé.
- Sư phụ…– Cheer bỗng lùi lại, giọng nó rung lên, vì con bé sợ ánh mắt ấy. Cái nhìn của sư phụ khi giận dữ rất đáng sợ, và cũng vì nó biết bà mạnh hơn nó rất nhiều lần. – Con…con xin lỗi. Chỉ là…con…
- Thôi được rồi! Bỏ đi! Những gì ta dặn con đã làm đến đâu rồi! – Bà trùng giọng xuống, nói một cách điềm đạm hơn.
- Dạ…Con đã làm rất tốt! Con đã chạy bộ đến trường mỗi sáng hàng ngày và khi trở về cũng vậy. – Con bé đáp có vẻ tự hào.
- Mỗi lần đi như vậy con làm mất bao nhiêu lâu?
- Mười phút ạ! – Nó nói to và dõng dạc hơn vì tốc độ đó ngang bằng với một thằng đạp xe đạp hết tốc lực thì mới được vậy.
- Thật kém cỏi! Hãy nâng tốc độ lên nhanh hơn cho ta! Hãy chạy với tốc độ năm phút một lần! Bằng không đừng đến gặp ta nữa.
- Sao cơ ạ? Năm phút! Con không thể chạy như thế với quãng đường 1700m được.
- Ta sẽ quay trở lại khi nào con đạt được mục tiêu đó! Giờ thì…tạm biệt! – Nói rồi, bà ta lại đứng dậy và lững thững quay đi, bỏ mặc con bé lại trong sự sững sờ vì cái mục tiêu quá khó ấy!
- Cái gì chứ! Con đến đây nhận bà làm sư phụ không phải để tập những thứ này! – Vừa nói, nó vừa vung chân đá cái đốp viên sỏi chắn giữa lòng đường mà con bé đang đi. Nó thực sự bực bội vì điều vô lý mà bà ta đang bắt nó làm. Nhưng dù sao…thì vẫn phải cố gắng!
…
Đêm hôm đó, nó đã nghĩ rất nhiều. Rút cục thì kể từ ngày nhận bà già ăn mày đó làm sư phụ bà ta vẫn chưa hề dậy cho nó được thêm một chiêu thức gì ngoài việc bắt con bé lăn ra tập luyện những bài tập tăng cường sức khỏe.
Tức thật! « Hay là bà ta lừa mình? ». Cheery thầm nghĩ trong đầu như thế, rồi nó lại nhăn trán lại, rồi suy tư, nghĩ đến những ngày mới vào cấp một, khi tự đắc rằng mình đã rất mạnh và không cần phải tập luyện gì thêm, nó đã quá tự chủ và rồi bất ngờ gặp phải một đối phủ không cân sức. Hắn gầy còm nhưng lại rất mạnh và nhanh nhẹn, con bé đã bị hạ nốc ao chỉ sau vài cú đá. Thế đấy!
Chủ quan, khinh địch và lười biếng là những từ không được phép có trong từ điển của nó. Vậy nên…Thôi được rồi! Bắt đầu từ ngay mai, con bé sẽ đi vào vòng tập luyện.
…
Vậy là bắt đầu từ sáng ngày hôm sau, con bé đã dậy thật sớm và chuẩn bị cho quá trình tập luyện của mình. Nó căn giờ để đúng năm phút cho quãng thời gian được phép đi từ nhà đến trường, và…tăng tốc.
Ngay khi thấy cái Cheer vừa mới bước chân ra khỏi nhà, thằng Yan đã vội vàng chạy theo, nhưng điều ngạc nhiên là con bé đang chạy thục mạng, mắt thì đăm đăm nhìn về phía trước và khuôn mặt vô cùng nghiêm túc. Cố gắng chạy sát lại bên nó, Yan hỏi.
- Hey! Làm gì mà chạy ghê thế! Còn sớm mà!
- Tránh sang một bên đi! – Cheer trả lời, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Mặc cho con Cheer lạnh lùng, thằng Yan vẫn nhoẻn cười nhăn nhở.
- Ô hay! Đường của chung cơ mà! Sao tôi lại phải tránh, chúng ta đi cùng đường, không thể chạy chung được à? – Hắn hỏi một cách thân mật.
- Nếu cảm thấy đủ khả năng để chạy cùng tôi thì cứ việc! – Nói rồi, nó lại khẽ nhăn mày một cái rồi chạy vọt lên trên, để cho thằng Yan chỉ biết ú ớ đứng lại nhìn vì tốc độ quá nhanh của con bé.
« Thế này thì ai mà chạy theo kịp được «. Yan khẽ lẩm bẩm rồi lại thở dài lọc cọc chạy theo tiếp.
…
Cổng trường đã dần xuất hiện trước mắt, Cheery vội vàng nhanh chóng phóng vào trường, nhưng không, khi nhìn lại chiếc đồng hồ, vẻ thất vọng hiện rõ ràng trên khuôn mặt con bé, kim chỉ phút đã nằm giữa số năm và số mười…tức là, tám phút đã trôi qua kể từ khi nó bắt đầu chạy rồi.
« Không đạt! «. Cheer tự nhủ với lòng mình như thế rồi lại khẽ thở dài, lếch thếch xách cặp vào trường đi tiếp.
…
Kể từ ngày hôm đó, nó đã luyện tập rất chăm chỉ, thậm chí còn quên hẳn đi vụ cá cược với thằng Chan, mặc cho hắn không ngừng giở đủ trò để cho nó chú ý, con bé vẫn chỉ chăm chăm vào việc làm thế nào để tăng tốc cho đôi chân của mình. Nhưng cũng chính vì thế…điều đó lại làm cho Yan cảm thấy rất thích thú. Chan mất đi cơ hội, nhưng bù lại, người hàng xóm ngay cạnh nhà như hắn lại có thể theo sát con bé hàng ngày và cùng nó chạy đến trường mỗi sáng…mặc dù không lần nào đuổi kịp cả!
Kết thúc quãng thời gian một tuần liền chỉ có chạy và chạy, con Cheer vẫn chưa đạt được cái đích mà mình mong muốn. Sáu phút – đó là số thời gian mà nó đã cố gắng hết sức để rút cho gọn lại như vậy. Nhưng…vẫn chưa đủ để hài lòng. Mà như vậy thì tuyệt nhiên sư phụ sẽ không xuất hiện để dạy võ cho nó. Híc! Thở dài chán nản, Cheer đành mệt mỏi đi về nhà.
Nhìn thấy cái vẻ ủ rũ của con bé, nhưng lần này thì nó không chạy, Chan có thể đuổi theo, hắn an tâm lại gần và « đe dọa «.
- Hey! Ngày mai là hạn cuối rồi đó! Thực sự thì tôi vẫn chưa thấy chút rung động nào với cô cả! Muốn thua hay hòa hả? – Chan mở lời thách thức.
Ừ nhờ! Còn vụ cá cược nữa, ngày mai là cuối tuần rồi, suýt thì nó quên!
Không được, dù trong bất kỳ chuyện gì…Cheer cũng không thể thua cuộc được. Nghĩ vậy, con bé liền khựng lại, rồi ngước mặt lên đưa mắt nhìn thằng Chan, một cái nhìn sắc như dao.
- Được rồi! Chờ đấy! Ngay mai, tôi sẽ khiến anh phải lung lay! – Cheer nháy mắt nhoẻn cười chắc chắn.
- Hà! Chắc chắn quá nhỉ! Được đấy! Chờ xem! Vậy mai…ở đâu đây? – Chan khẽ nhíu mày.
- Cứ ở yên trong nhà đi, tôi sẽ đến.
- Sao cơ! Đến nhà tôi! Đến nhà tôi thì có gì hay!
- Không hay thì tôi sẽ làm cho nó trở nên hay! He he! Vậy nhé! Bye bye! – Nói rồi, Cheery lại khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy nham hiểm. Làm thằng Chan lạnh cả xương sống. Rút cục thì con bé đang âm mưu cái gì mà dám chắc chắn thế nhỉ! Hắn lại thở dài.
…
“Hưm…hắn đưa cho mình cái địa chỉ này rồi nói là nhà ở đây “. Vừa cầm tờ giấy ghi địa chỉ nhà Chan trong tay, Cheer vừa lò dò trên đường tìm kiếm nhà hắn. Căn bản là vì con đường lần trước từ trường đến nhà Chan và bây giờ con đường từ nhà Cheer đến nhà Chan lại hoàn toàn khác nhau. Bởi vậy, đối với một đứa mắc bệnh “mù đường mãn tính “như nó thì quả thực là cả một thách thức. ...