NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Chiến thuật của nó đơn giản như sau, vì hội bọn trường A rất đông và chúng lại cầm theo nhiều vũ khí mà hội con Cheer thì vẫn chưa chuẩn bị kịp, do đó, bố trí một thế trận theo kiểu triệt tiêu dần dần quân lượng của bọn chúng khi đi qua các con ngõ nhỏ bằng cách bất ngờ kéo tuột chúng vào trong và úp sọt, đánh thẳng vào đầu khiến chúng bất tỉnh rồi chỉ để lại một vài thằng cầm đầu cho đến khi đi đến trận địa cuối cùng. Mấy thằng đó…sẽ do con Cheer đích thân xử lý! Mà bản thân con Cheer thì cũng không chắc chắn rằng mình có thể một tay đánh hết tất cả lũ con trai đầu gấu đó, nhưng nó cứ nghĩ rằng dù sao thì cũng đã gần năm rưỡi chiều rồi, sư phụ chắc sẽ phải đứng đợi ở đó để dạy võ sẵn như lời hứa, nó sẽ có một sự trợ giúp đắc lực ở đằng sau. Chỉ cần có sự phụ, một hay mười thằng như thế này thì cũng chỉ là muỗi!

- Sao lâu thế mày? Định cù nhầy à? Hay là muốn tránh! – Thằng Tú khẽ gãi đầu, nó sắn tay áo lên rồi lắc lắc cái cổ đầy những đường gân guốc của mình lên tiếng răng rắc rồi ra vẻ dọa nạt.
Bất ngờ dừng lại ở khu sân chơi đu quay, nơi mà con bé đã bắt đầu hẹn sư phụ ăn mày của nó tại đây. Nhưng lạ thay, giờ này mà sư phụ vẫn chưa tới? Hay lại có chuyện gì! Mà thôi, dù có hay không…thì nó vẫn phải nhanh chóng tự tay kết thúc chuyện này mới được!
Nó thầm tự nhủ trong đầu như thế rồi bất giác quay đầu lại, nhoẻn cười nham hiểm.
- Ngạc nhiên chưa nào?
- Ngạc nhiên cái khỉ gì cơ? Con này, mày bị…à? – Vừa nói, thằng Tú vừa đưa ngón tay lên xoay xoay quanh trán như thể ám chỉ con Cheer có vấn đề về não!
- Bị…cái đầu mày ý! Thằng não cạn này, quay lại nhìn lũ đàn em của mày xem!
Nghe lời cái Cheer nói, ba thằng cầm đầu cũng nháo nhác quay lại nhìn, rồi ngơ ngác…chúng nghệt mặt ra một lúc, mồm há hốc theo đúng kiểu chữ O rồi quay lại hét ầm lên với con Cheer.
- Con ranh này! Mày giấu đàn em của tao đi đâu hết cả rồi!
- Sao nào? Không có đàn em thì đã làm sao? Việc gì mà phải lo lắng nhắng hết cả lên như thế? Ba thằng bọn mày chẳng nhẽ lại phải sợ một đứa con gái như tao à?
- Sợ á? Mày nói là bọn tao mà phải sợ một con lùn như mày á? Hơi bị nhầm rồi! – Thằng Tú khẽ cười khẩy, nói rồi, nó bất ngờ chạy nhào tới rồi vung tay xoay mạnh nắm đấm, nhắm thẳng về phía con Cheer mà đấm thật mạnh.
Vẫn chỉ đứng yên một chỗ, nó tập trung quan sát đường tấn công, cách đấm ngu xuẩn của thằng Tú không theo một quy luật nào cả, nhìn thì có vẻ mạnh mà không hề có trọng lực, hướng đi chỉ có một đường vòng mà không hề lắt léo nên rất dễ nắm bắt. Vậy nên, khi thằng Tú vừa mới chỉ kịp phóng tới, con Cheer đã nhanh chóng tóm lấy bàn tay hắn, nắm chặt phía mu bàn tay rồi nhấn mạnh vào những huyệt Hợp Cốc và Khuyết Thần khiến cho cả cánh tay hắn bỗng thấy đau nhói, cơ thể mềm ra cùng cảm giác đau nhức lan khắp từ bắp đến ngón tay. Thằng Tú bất ngờ khụy xuống, mặt tái lịm đi trước sự chứng kiến của hai thằng đàn em duy nhất còn lại của mình. Con Cheer sẽ cười khẩy, mà càng cười, nó lại càng nhấn mạnh hơn.
- Sao rồi! Có giỏi thì giẫy nữa đi! Tao biết, cái loại to mồm như chúng mày chỉ có thể vênh mặt khi đi cùng cả đám bang hội, còn nếu tách lẻ ra để đánh riêng, chúng mày chẳng là cái thá gì hết!
- Con ranh này, mày coi thường tụi tao quá rồi đấy! – Vừa dứt lời, thằng Tú nhanh như cắt hất cằng chân lên, sút thẳng vào đầu gối con Cheer khiến cho nó bất ngờ ngã nhào ra mặt đất. Cùng lúc đó, thằng An và thằng Khánh cũng thừa thế xông lên, tính hội đồng tấn công con Cheer. Chúng nó một đứa giữ tay, đứa giữ chân, áp sát con Cheer vào tường, còn thằng Tú thì từ từ xoay lại cổ tay, rồi tiến gần đến con Cheer, cúi sát mặt về phía nó rồi buông lời trêu ghẹo.
- Sao nào con ranh! Giờ thì ai mới phải giẫy đây! Hê hê…– Vừa nói, hắn vừa lấy một ngón tay đưa lên nâng cằm con Cheer, rồi thở phì phì nhưng làn hơi bẩn thỉu vào mặt con bé.
- Thắng khốn! Tao mà phải giẫy á! – Nói rồi, nó bất ngờ áp chặt lưng mình vào tường rồi mượn lực giữ từ hai thằng bên cạnh, nhảy phắt lên đạp thẳng vào bụng thằng Tú, rồi nhanh chóng quay ngoắt lại, tóm lấy cổ tay thằng An, vặn ngược lại rồi đạp vào bụng chân nó, đánh mạnh một chùy đau điếng vào sau gáy khiến hắn ngã gục ra đất. Còn mỗi thằng Khánh, Cheer từ từ bước tới lại gần, vẻ mặt khó hiểu…
Thằng Khánh cũng từ từ lùi lại, thế rồi, bất ngờ hắn xông lên, cố gắng tung một cú đấm ngớ ngẩn vào mặt con Cheer. Tất nhiên, nó nhanh chóng né được, một tay chặn lấy khuỷu tay thằng Khánh, còn tay kia nhanh chóng tát thẳng vào mặt hắn, rồi nhảy lên sút thẳng một cú cước vòng cầu vào bụng hắn khiến Khánh bật mạnh ra đằng sau rồi ngã nháo nhào ra mặt đất. Đúng lúc đó, thằng Tú không biết làm sao bỗng nhiên hết bất tỉnh, nhìn quanh không thấy ai đang đề phòng mình, hắn vội vàng tóm lấy một cây gậy ở ngay gần đó rồi chạy hùng hục tới tính choảng vào đầu con Cheer. Chỉ kịp nghe thấy tiếng hét lên từ đằng sau, nên con Cheer đã hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý để né đòn, trong giây phút đó, tưởng như đã phải chết đứng để đón đòn thì bất thình lình, thằng Chan từ đâu bất ngờ xuất hiện, nhanh như cắt hắn đá văng cả cây gây nằm trên tay thằng Khánh đi và móc ngược lại đằng sau, đạp thẳng vào mặt hắn khiến thằng bé choáng váng ngã ngoài ra đất. Chan cười khẩy.
- Dám động vào “người” của tao! Mày muốn chết hả!
Hình ảnh của Chan đang hiện ra trước mắt Cheer bây giờ trông thật là oai hùng…Ôi! Tí thì nó lại rơi vào những giây phút mơ màng cho đến khi chợt giật mình nhận ra…
- Cái gì cơ! Ai là “người” của anh chứ! Chán sống rồi hả!
Nói rồi, ngay lập tức nó tiện chân đạp thẳng vào bàn tọa thằng Chan khiến hắn tí thì đâm sầm vào cái đu quay trước mặt. Quay lại hằn học, Chan tức tối.
- Cô làm cái trò khỉ gì với ân nhân của mình đấy hả! Định giờ trò ăn cháo đá bô đấy hả! – Chan quát!
- Cái gì cơ! Bảo ai ăn cháo đá bô đấy! Đồ rách việc! Tôi có khiến anh cứu bao giờ không hả! Còn dám phát biểu lung tung nữa!
Vừa đứng dậy, hắn vừa xoa hông một cách tức tối:
- Đồ không biết phép tắc này! Tôi phát biểu lung tung bao giờ!!!
Chan càng nói, mặt cái Cheer lại càng đỏ bừng lên tức tối:
- Còn không nữa! “Người “của anh! Là cái ý gì hả?
Cheery vừa dứt lại, mặt Chan chợt đỏ sựng lại, rồi hắn đưa tay lên xoa gáy, nhoẻn cười gỡ gạc.
- He he! Có ý gì đâu mà! Chỉ là…– Đang lúng túng, bỗng hắn lại chợt làm mặt lạnh, đổi giọng thật nghiêm túc – Là trước khi tự tay tôi đánh bại được cô! Tuyệt đối không cho phép cô bị gục ngã trước bất kỳ kẻ nào khác!
Nghe thằng Chan nói xong, trước cái vẻ hứng khởi đầy chắc chắn của hắn, mặt con Cheer hơi đần ra rồi nghệt lại. Nó khẽ nhếch môi cười.
- Hờ! Có lẽ là anh nói hơi thừa rồi! Dám nghĩ rằng tôi có thể dễ dàng bị đánh bại đến vậy sao? Muốn hạ gục tôi hả! Làm đi này! Làm luôn đi!
Vừa nói, nó vừa tiến đến ấn một ngón tay vào ngực Chan rồi cứ thế đẩy lùi hắn lại…cho đến khi…hắn phải phát cáu mà vùng ra.
- Này thôi đi nhé! Bây giờ…tôi…tôi chưa muốn!
Chẳng thèm bận tâm đến lời của Chan, Cheer vừa nói, lại vừa tiếp tục vỗ đôm đốp vào đầu hắn khiến cho mặt Chan càng lúc càng đỏ bừng lên vì bực.
- Ha! Lại còn cái thể loại chưa muốn đánh nữa hả! Hay là chưa đánh được! Nói thử xem nào! Ha ha! Đồ to mồm! Đi chết đi!
- Yà! Đừng có đánh nữa! Đồ con gái chết tiệt!
Bỗng nhiên, trận chiến giữa cái Cheer và hội trường A lại đột ngột chuyển thành trận chiến giữa thằng Chan và con Cheer một cái kỳ cục.
Kết quả mặt trận quân sự: Ben cùng đám tomboy đã đánh cho đám đàn em của thằng khánh đến te tua bằng kế hoạch đánh lẻ thắng lẹ của Cheer. Thật sự là rất hiệu quả! Phải không? Nhưng các bạn đừng nên học theo nhé, không phải bao giờ cũng ổn đâu!...
« Trước1...1011121314...81Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

The Soda Pop