Ring ring
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Đọc Truyện Người Vợ Bất Đắc Dĩ Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Ừ, Nhưng mà em tắm phải lau người và tóc đi chứ, sao lại để ướt nhẹp thế này…?
Đoạn đầu thì anh nhẹ nhàng với nó ra vẻ là một người vị tha, nhưng đoạn sau thì anh gắt lên, anh muốn cho nó nhớ lần sau mà chừa, đúng là đồ hậu đậu, chỉ mình nó chết thôi, tại sao nó lại muốn lôi cả mình vào nữa, con ranh con…!
Hồng nghe anh mình nói mà tức điên lên, hứ, cứ tưởng anh ngon ăn lắm, đừng có mà lên mặt dạy đời tôi, thế là với một cái giọng không kém nó cũng quát luôn anh nó:
- Kệ người ta, ai khiến anh mà anh mắng hả…?
Hồng và anh nó chạy lòng vòng quanh cái phòng, bà Hoa đi ngang qua cửa nghe thấy thế chỉ còn nước thở dài, đến là mệt với hai cái đứa này đánh nhau chán rồi lại đùa nhau không ra làm sao cả, bà lắc đầu bỏ xuống lầu, bà cần nấu bữa sáng cho cả nhà.
Khoa túm được Hồng, anh định dơ tay lên đánh nó, nhưng anh sợ nó lại dở chiêu cũ ra, anh mà phải nghe mẹ anh ca bài ca vào sáng sớm này nữa thì còn đâu cuộc đời của anh, tối hôm qua là đã đủ lắm rồi, vì thế thay vì đánh nó thì anh lấy tay cù ni nó làm cho nó cười lên sặc xụa.
- Đừng mà, nhột em ha ha ha…!
Họ cứ diễn như thế mà quên mất cái điện thoại của mình, cuộc điện thoại vừa rồi vẫn chưa kết thúc, hai anh em đùa nhau, cười lên sung sướng, con Hồng nó bị anh nó làm cho phát điên lên vì cười, nó ngã cả ra giường, anh nó cũng không tha, anh nghĩ mình phải làm cho nó khóc lên xin anh tha thì thôi, tiếng cười của con Hồng trong trẻo quá mà cái điện thoại của nó thì lại ở ngay bên.
Nếu nó mà biết có người đang nghe nó nói và đang nghe nó làm gì thì nó sẽ không làm như vậy hay ít ra nó cũng tắt máy đi, xem ra cái xố của nó đúng là khổ, bị mọi người hiểu lầm là bạn gái của Quân, rồi thành vợ của anh ta, bây giờ nó lại bị anh chàng Tuấn hiểu lầm nó là một con người xấu xa, anh ta đang nghĩ nó là quỷ đội lốt thiên thần, có lẽ càng ngày anh ta càng khinh ghét nó, trong khi nó vẫn cứ vô tư cười đùa, vì nó là như thế mà.
Lái xe một hồi mà vẫn chưa đến được nơi mà thằng Đăng nó bảo, Tuấn đã bực cả mình, đã vậy giao thông lại như thế này, thế thì bao giờ mình mới thoát ra được đây, thôi thì gọi điện cho thằng Đăng bảo nó chờ thêm vậy, nếu không tí nữa tới nó lại cho anh ăn chửu thì khổ.
Rút cái điện thoại trong túi áo ra, anh bấm số của nó, cho máy áp lên tai, anh chờ, quái nhỉ rõ ràng là có tín hiệu mà sao thằng này nó lại không bắt máy.
Anh phải gọi lại hai ba lần như vậy thì nó mới chả lời anh.
- A lô, Tuấn hả, mày đến đâu rồi…?
-…?
- Cái thằng kia, mày câm hả, tao hỏi sao mày không chả lời…?
- Dạ, chẳng qua là con nghĩ bố đang làm gì, hay là đang ngắm ai mà con gọi cho bố nãy giờ bố không bảo con thế nào…? Anh mai mỉa.
Có lẽ nó bị xốc hay sao mà một lúc sau nó mới bảo anh.
- Con ngoan, bố đang hít gió ở đây, mà mắt bố thì đang nhìn mấy em phục vụ, con thông cảm…! Nó cũng mai mỉa lại.
- Cái thằng khốn kia, mày bảo ai thế hả…? Anh tức quá nên quát lên trong máy.
- Chứ không phải do mày gọi tao là bố à…! Đăng chả lời.
- Ha ha ha…! Tiếng của thằng Đăng.
Tuấn tức nghẹn cả họng, nó nói đúng ai bảo anh ngu mà làm gì, tự nhiên lại đi gọi nó là “bố”, cũng phải do anh tức nó quá mà, cái thằng chết tiệt.
- À mà Loan về chưa…? Đăng hỏi.
- Mày nói cái quái gì thế hả, không phải là hai anh chị đi cùng nhau sao, mày chưa về thì nó làm sao mà về, đừng nói với tao là hai đứa giận nhau nên anh đi đường anh, chị đi đường chị đấy nhé…!
- Tao đâu có dảnh để mà làm điều ấy, bọn tao vừa chia tay vào buổi sáng thôi, hình như nó đi theo bạn nó đi đâu đó…!
- Mà nó đi theo ai…? Tuấn hỏi.
- Ai mà biết…! Đăng chả lời.
- Vậy mày ở đó làm gì, nó đi đâu chẳng lẽ nó không nói cho mày biết…? Tuấn vặn.
- Tao có gặp được nó đâu, nó nhờ người đưa cho tao một lá thư, và đưa luôn cả chìa khóa xe ô tô, nên tao cũng không biết…!
- Thôi được rồi, con nhỏ đó chắc là đi theo bạn thôi, nó là đứa ham vui mà…!
- Ừ, tao cũng nghĩ vậy, mà mày đến nhanh đi, tao chán chờ đợi lắm rồi…!
- Biết rồi bố, con đang bị kẹt xe, bố chờ cho con chút…! Tuấn lại mai mỉa.
- Ha ha ha…Con ngoan cứ từ từ mà đi nhé, nhưng mà đừng có bò ra đường, nếu không bố không biết sẽ làm gì con đâu…? Cười chán nó đe dọa anh như vậy.
- Chào mày…! Tuấn quá mệt để mà cãi nó nữa nên anh kết thúc cho xong.
- Ừ…! Nó cũng bảo anh như thế.
Cúp máy xong, anh ném nó luôn vào cái ghế bên cạnh đúng là bực cả mình, biết thế anh ở nhà ngủ cho xong, nhưng mà ở nhà cũng chết, anh chị mình thì cãi nhau, cái không khí như là có lửa ấy, anh sợ nó mà bùng lên thì mình cũng bị thiêu, còn không đi thì thằng Đăng nó giận, anh lôi nó bằng được về Việt Nam đã không có thời gian đưa nó đi đâu thì thôi, ngay cả việc này anh cũng không làm được thì…
Chiếc xe ô tô đen bóng của anh nhích lên từng chút một, người đi đường càng ngày càng đông mà giao thông thì càng ngày càng tắc nghẹn, anh ngán ngẩm quá, lấy tay bật cái máy điều hòa, anh cần làm dịu bớt cái nóng lại, người anh đã lấm tấm mồ hôi, anh nghĩ cứ cái kiểu này thì mình có thể ngủ được một giấc, nhưng mà ồn ào quá thì ai mà yên được, tiếng còi xe, tiếng máy nổ, rồi còn tiếng quát tháo nữa, sao họ không tha cho anh nhỉ, anh nghĩ hôm nay đúng là cái xố của anh nó không may, vừa sáng sớm ra anh đã chuốc bực vào mình rồi, bây giờ lại thêm cái bọn người này nữa, vớ lấy cái chai nước, anh mở nắp đưa lên miệng anh uống một hơi, anh cần phải điều hòa lại nhiệt độ cơ thể vì anh vừa nóng trong và nóng luôn cả bên ngoài.
- Lan, chờ anh đã…!
Tuấn đang uống mà cũng phụt hết cả nước ra ngoài, anh ho lên sặc xụa, sao lại có tên Lan ở đây, không lẽ cô ta về nước rồi, tim anh lại nhói lên, anh cố nhìn theo cô gái mà anh chàng kia đang gọi là ai, anh sợ nếu đúng là cô ta về thật thì anh sẽ điên lên mà chết mất, không phải là linh thiêng đến như thế chứ, anh vừa mới nhắc cô ta tối hôm qua thì hôm nay…
Nhưng anh đã lo quá xa, cô gái kia quay lại nhìn nhưng không phải là Lan mà anh biết, đó là một cô gái lạ, nhưng cô ta lại trùng tên với người đó, anh thở dài…

(Tuấn hồi tượng lại buổi tối hôm qua)
Ông Toàn nhìn Tuấn trầm ngâm, ông nghĩ chắc là nó đang nhớ về chuyện cũ, ông định lên tiếng hỏi nhưng ông nghĩ mình nên về phòng thì hơn cứ để cho nó ở đây, chắc là nó cũng cần không gian riêng để thở.
Ông nhẹ nhàng đứng lên, ông đi mà Tuấn cũng không biết vì tâm trí anh đang để ở đâu đâu…

Tuấn bực cả mình, anh bỏ đi trước, mặc xác thằng bạn anh với con Lan, anh ghét nó kinh khủng, anh chưa thấy ai mà vô duyên và đáng ghét như con nhỏ này, ngoài bám anh ở trường ra ngay cả ở nhà anh nó cũng đến, anh không thể tin được là nó lại mặt dày đến như vậy, anh chán lắm rồi, anh ước có một nơi nào đó cho anh sống, chứ ngày nào cũng phải nhìn mặt con bé này thì…
- Chờ em với…! Con Lan gọi với theo.
Đăng thì không vội, nó còn đi cất cái xe, mà nó nghĩ mình dây vào đôi tình nhân kia làm gì, bám theo họ có khi lại bị cho là kỳ đà cản mũi thì khổ, nhưng giá mà Đăng hiểu bạn của mình hơn thì lại khác…
Tuấn thấy lúc nào mình cũng phát điên, anh không học hành được gì cả, lúc nào đầu anh cũng căng lên như dây đàn, anh căm hận nó và cuộc hôn nhân này tại sao cha mẹ anh lại ép anh lấy cô ta, trong khi anh anh đâu có muốn, anh biết con Lan này nó không phải là người đơn giản, ngoài cái vẻ tỏ ra cố hiền lành thì nó là một con người đây mưu mô, hiểm độc, nhưng chẳng có ai tin anh cả, họ cho anh là làm cao, nên anh càng bị ghét còn nó càng được thích hơn....
« Trước1...3031323334...96Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ