↓↓ Đọc Truyện Khoảng Cách Tình Yêu Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Dạ, đúng đó cô. Hiện nay có một chị bác sĩ rất xinh đang theo đuổi anh ấy – Bảo Phương cười phụ họa lời dì Dung.
Trí Lâm nghe nhắc đến Linh thì khóe miệng giật giật, toàn thân nổi da gà, mắt tồi sầm sì, dù biết Bảo Phương nói đùa, nhưng cậu không khỏi sợ hãi trước cô bác sĩ bám dai như đĩa đói, nhất quyết bắt cậu phải tiêm chích thuốc đúng giờ. Cậu chưa từng gặp ai phiền như cô ta.
Dì Dung nhìn vẻ mặt nhăn nhó khổ sở của Trí Lâm thì không nhịn được mà cười lớn, vỗ vai Trí Lâm an ủi.
Hai người theo dì Dung vào trong nhà, ngồi trò chuyện một chút, Bảo Phương liền chuyễn qua chủ đề về tội phạm:
- Tên này là người miền Trung, đến đây thuê nhà trọ sống, nhưng không hiểu hắn ta làm sao có nhiều tiền đến thế. Chủ nhà trọ thấy hắn ta cứ lén lút thật thò dẫn nhiều cô gái đến rồi lại dẫn đi, mới báo công an.
Chúng cháu liền điều tra ngay, phát hiện hắn ta làm môi giới dắt gái qua biên giới, liền bao quay bắt quả tang, hắn ta liền chạy trốn, trên tay cầm theo súng. Vì vậy tụi cháu cũng khá vất vả mới bắt được hắn mà không làm tổn thương đến ai.
Dì Dung chăm chú nghe Bảo Phương kể, khẽ gật đầu mừng rỡ nhìn hai người:
- Tụi con vất vả quá rồi.
- Cô…khi tụi con khám xét chỗ ở của hắn ta, phát hiện hắn ta tàn trự rất nhiều loại sung – Bảo Phương hào h71ng kể tiếp – Theo điều tra, hắn ta từng là vận động viên bắn súng của khu vực, nhưng không hiểu vì sao lại từ bỏ và lao vào con đường phạm tội này. Nhưng hình như hắn ta vẫn còn luyến tiếc môn thể thao này lắm nên mới tàng trữ nhiều loại súng đến như thế. Có CAR-15 A2, HITMAN Codename 47, Pistol, MP- 53A…nhưng hình như hắn ta có hứng thú đặc biệt là khẩu K365. Cháu thấy hắn ta sưu tập rất nhiều hình của khẩu súng này. Chắc chắn nó là khẩu súng rất đặc biệt – Bảo Phương bắt đầu khơi mào để moi thông tin.
- Thật ra, ba con có một khẩu như vậy, nhưng mà tụi con chẳng có dịp nhìn gì hết, thật là tiếc quá đi mất. Cô cũng biết tính cố chấp và bảo thủ của ba con rồi, không đời nào ông chịu để tụi con đụng tay vào – Trí Lâm giả vờ chán nản than.
- Con cũng muốn nhìn thử xem khẩu súng ấy thế nào? – Bảo Phương cũng tỏ vẻ luyến tiếc.
Dì Dung nhìn hai người họ chau mày một cái rồi mĩm cười thầm. Dì không nói gì chờ xem hai đứa nhóc này diễn trò.
- Con nghe nói, loại súng đó được phát cho các đồng chí cấp lãnh đạo năm đó. Ba con và chú Lâm đều có, không biết chú Danh có không cô? – Bảo Phương cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Bảo Phương chỉ đoán đại như vậy, cô nghĩ là, nếu những người khác được phát, chắc chắn ba cô vốn là lãnh đạo của họ, nhất định sẽ có một cây, chỉ có điều, sau khi ba cô mất, cô không biết khẩu súng đó của ba cô đang ở đâu, được thu về hay bị lấy mất.
Nghe Bảo Phương nhắc đến ông Hoàng Thiên, dì Dung không khỏi chạnh lòng, dì vẫn luôn coi ông như một người anh trai.
- Con vẫn còn nhớ ba con có cây súng này à.
Nghe dì Dung hỏi như vậy, Bảo Phương đoán nhận định của mình không lầm, ba cô cũng có một cây, nhưng cây súng đó hiện đang ở đâu. Cô liền gật đầu xác nhận.
- Đúng là chú Danh cũng được phát một khẩu K365. Nhưng loại súng này chỉ được phát để làm kỷ niệm mà thôi, không được phép sử dụng. Phần đạn phải luôn đầy đủ, không thể để thiếu một viên nào. Cứ cách vài năm, người ta lại kiểm tra nghiêm ngoặt một lần.
Dì Dung buồn bã nói với hai người một lúc rồi ngẩng đầu nhìn hai người họ trách nhẹ:
- Hai đứa con, hôm nay đến đây không phải là muốn xem khẩu K365 này đó chứ.
Bị dì Dung nói trúng, hai người ngây người nhìn nhau, dì Dung khẽ cười lắc đầu bảo:
- Dì không biết chú các con để súng ở đâu, nhưng lát nữa chú ấy về, dì bảo chú ấy lấy sung ra cho tụi con xem.
Bảo Phương vè Trí Lâm đồng loạt đưa mắt nhìn nhau rồi cười đáp với dì Dung:
- Nếu được như vậy thì tốt quá.
Bọn họ trò chuyện thêm chút nữa thì ông Hoàng Danh về. Bảo Phương và Trí Lâm không nhắc đến chuyện cây súng, chỉ nói chuyện công việc rồi kể về khoảng thời gian mà đi học ở trường cảnh sát.
- Tiếc là chú đã chuyển đi trước khi tụi con nhập học, nếu không đã làm thấy của tụi con rồi – Ông Hoàng Danh nói giọng tiếc rẽ, nhưng sau đó ông hớn hở nói – Nếu hai đứa muốn hỏi gì, có thể đến tìm chú để hỏi.
- Haha…chú nói vậy thì tụi con không khách sáo, chỉ sợ là chú lại bảo tụi con là phiền phức mà thôi – Trí Lâm bèn cười lớn phấn khích nói.
- Haha…lâu rồi không bị học viên làm phiền, chú cũng thấy nhớ – Ông Hoàng Danh hào sảng đáp.
- Ông thật là, chẳng phải năm nào cũng có học sinh đến tìm ông để nghe ông càu nhàu hay sao – Dì Dung nhẹ nhàng trách.
Ông Hoàng Danh nhìn vợ cười hối lỗi. Bảo Phương trông hai vợ chồng họ vô cùng hạnh phúc, cô cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Sauk hi ăn cơm xong, Bảo Phương và Trí Lâm nhìn nhau, hai người không ai dám mở miệng hỏi ông Hoàng Danh về khẩu sung. Bởi vì họ sợ, việc này đến tai ông Văn Lâm. Sở dĩ họ có thể nói với dì Dung là bởi vì dì rất dễ chịu, cũng rất hiểu ý người, còn ông Hoàng Danh, họ không tiếp xúc nhiều, nên không rõ tính tình của ông. Nhìn tah16y ông bận quân phục vô cùng nghiêm trang, đầy vẽ uy phong của một nhà lãnh đạo, chỉ sợ vừa mở miệng ra sẽ khiến ông phật long. Vì xét cho cùng, khẩu súng đó thuộc về quân đội, mà thuộc về quân đội là phải chấp hành quân kỷ. Một người lãnh đạo như ông Hoàng Danh thì quân kỷ càng cao.
Họ thất vọng định đứng lên chào từ biệt ra về thì dì Dung nhìn chồng nói:
- Mấy đứa nhỏ rất hứng thú với bộ sưu tập sung của anh. Anh cho bọn nhỏ vào xem một chút đi.
Trước ánh mắt mong đợi của hai người họ, ông Hoành Danh nhanh chóng nhận lời, dẫn họ vào phòng của mình còn vui vẻ hướng dẫn cho họ nghe từng loại súng và chức năng của nó. Bảo Phương và Trí Lâm nhẫn nại nghe ông nói. Lát sau, Trí Lâm nóng ruột bèn lên tiếng hỏi:
- Tại sao không thấy khẩu K365 vậy hả chú?
Ông Hoàng Danh có chút bất ngờ khi nghe Trí Lâm hỏi, sắc mặt ông sầm lại nhưng nhanh chóng giản ra nhìn hai người hỏi:
- Hai đứa cũng biết về khẩu súng này à?
- Dạ, tụi cháu chỉ mới vừa nghe nói đến khẩu sung này hôm nay, chứ chưa được nhìn thấy nó. Nghe nói bác Lâm và bác cũng có một cây, nhưng tụi cháu chưa có dịp nhìn thấy. Hôm nay vô tình ghé đây chơi nên muốn tìm hiểu thêm về loại súng này – Bảo Phương biết Trí Lâm nóng vội quá nên vội đỡ lời cho cậu.
- Uhm, chú cũng có một khẩu, cất ở đằng kia – Ông Hoàng Danh tươi cười khi hiểu ra rồi gật đầu chỉ về hướng chiếc tủ sắt bên góc tường.
Cả hai nóng lòng đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ đó, tim đập thình thịch, cảm giác hồi hộp mong chờ đến vộ tận. Cuối cùng ông Hoàng Danh cũng cầm cây sung ra cho họ xem.
Cả hai giả vờ săm soi hỏi han về khẩu sung, nhưng mắt hướng về dãy đạn bên cạnh. Đạn còn nguyên, không thiếu một viên nào cả. Coi như là loại bỏ thêm một đối tượng nữa.
Khi Bảo Phương trở về phòng của mình, cả ngày mệt mỏi, cô ngã người xuống giường nhắm mắt muốn ngủ một giấc. Tư duy của cô gần như vừa chạm xuống gối là đã miệt mài theo giấc ngủ trầm.
Nhưng đột nhiên có luồng hơi thở ấm phả lên mặt, lên cổ cô gây khó chịu. Láng máng, dường như bân vành tai có gì đó khẽ lướt qua. Đôi mắt nhắm ghiền của cô khẽ cau lại đầy khó chịu, định giơ tay gạt thứ khóc hịu đó qua một bên thì bất ngờ cảm thấy cổ tay bị túm lấy.
Như một tia chớp quét qua trong đầu, thần trí đang mệt mỏi của Bảo Phương tỉnh táo lại ngay lập tức. Cô biết mình không phải đang mơ.
Nhưng người trong phòng cô là ai?
Không phải là Trí Lâm…loại cảm giác khiến người ta thấy lạnh này, chắc chắn không phải là anh ấy.
Tim cô đập thình thịch, cả người gần như bất động, cô không dám thở mạnh, cố làm như không có gì, tiếp tục ngủ. Cô chéo miệng, đưa tay lên quơ đi chỗ làm mình ngức ngáy khó chịu, rồi xoay lưng lại ngủ....