↓↓ Đọc Truyện Nè Ngốc Đừng Bỏ Cuộc Online
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Hai ơi sao chị Nhi chưa qua zạ, Luân nhớ chị Nhi pé Luân nhìn hắn rươm rướm nước mắt.
- Ờ… ờ. . chi..ị.. ík bận, àk đúng rồi bận đấy pé Luân ạ hắn gãi đầu nói.
- Hôngggggg chịu Luân mún gặp chị Nhi ngay bây giờ pé Luân hét lên làm hắn điếng người.
- Không được đâu chị Nhi đang bận mà, pé Luân ngoan nha hắn nhìn pé triều mến như mún bảo hãy tha cho mình.
- Hức hức, Hai hỗng thương Luân thì có hai hỗng muốn chị Nhi qua thăm Luân cho Luân bùn đến chết lun phải hông pé Luân dụi dụi mắt giả vờ khóc.
- Hông có đâu Luân ngoan đừng khóc nữa mà hắn hốt hoảng.
Pé Luân vẫn tiếp tục khóc hắn chẵng biết làm gì nói tiếp:
- Vậy giờ Luân muốn làm gì nào ??
Như bắt đc vàng pé Luân nhanh chóng nói:
- Luân mún mình qua nhà chị Nhi chơi được hông zậy hai nhìn hắn chớp chớp mắt.
- Không đc hắn lỡ miệng nói.
- Oaoaoaoa, vậy. . mà. . hai nói.. hai. . thương. . Luân pé luân vừa nấc vừa nói.
- Thui được rùi thì qua được chưa nè, bây giờ Luân phải vô ăn cơm tắm rùi hai anh em mình qua nhà nhỏ đó được chưa.
- Hok hok Luân tắm thôi, mình qua đó ăn ké mami Linh cũng được mà, hai mà không đồng ý Luân khóc típ á nha sợ hắn phản đối pé Luân lên tiến đe dọa.
- Hiz thui zô tắm đi hắn bùn bã nói.
- Yeahhhhhhhhhh pé Luân vừa hét vừa tung tăng chạy vào phòng tắm.
Còn mình hắn ở lại một mình ngồi suy ngẫm ” Chết rồi qua đó lỡ đụng mặt nhau thì làm sao đây trời, hiz chán thật. Mà sao nhỏ đó với tên nhóc kia ỡ gần nhau là mình thấy khó chịu là sao ta ??? ” đang suy nghĩ pé Luân lên tiếng làm kắt nghang:
- Hai xong rồi mình đi thôi.
- Nhanh zạ.
- Vậy mà nhanh hả, lâu rùi đó, thui mình đi nào vừa nói vừa cầm tay hắn chạy đi.
Tại nhà nó:
- Đính đoang !!!
Mama nó chạy ra mở cửa khuôn mặt tười như hoa:
- Pé Luân cả Khánh nữa vào đi con
- Dạ hắn đáp mà nhìn ngó xung quanh sợ gặp nó.
- Mami ơi !! Mami có nhớ Luân hông ???
- Đương nhiên rùi thế pé Luân có nhớ mami hông nà.
- Dạ có nhiều lắm á.
- Hì xem kìa dẻo miệng chưa này. Thế hai anh em ăn gì chưa.
- Dạ chưa ạ pé Luân nhanh miệng nói làm hắn chưa kịp nói gì.
- Vậy vô ăn với bác lun nghen Khánh.
Pé Luân kéo day day cái quần hắn như đe dọa không đồng ý là khóc tại chỗ liền àk nha.
- Dạ hắn trong tình thế bắt buộc nên đành vậy.
- Nhi ơiiii xuống ăn cơm đi con.
- Dạ tiếng nó từ trên lâu vang xuống.
Vừa bước xuống vài bước thấy hắn nó khựng lại định quay mình chạy lại lên phòng nhưng tiếng nói của thiên thần đã kéo nó lại:
- Chị Nhi ơi !!.
- Hả giờ nó mới để ý dưới chân hắn còn có pé Luân.
- Chị Nhi không thương pé Luân gì cả hôm qua bỏ về, hôm nay chẵng qua chơi với Luân nữa pé Luân dụi dụi đôi mắt của mình.
- Đâu có đâu chị thương pé Luân mà nó thấy vậy lật đật chạy xuống bên cạnh pé Luân.
- Thui 3 đứa đi rửa tay rồi vào ăn nào con papa nó lên tiếng
Tại bàn ăn bây giờ:
- Pé Luân mún ngồi giữa mami với chị Nhi cơ.
- Ừ vậy Khánh con ngồi cạnh Nhi nha.
- Ơ.. dạ.
Nó thấy tim mình đập nhanh quá, hiz trái tim này cùng với nước mắt sao không nghe lời nó vậy trời. Hơi ấm tỏa ra từ người hắn sao mà ấm áp vậy còn con người gì mà lạnh như đá đóng cục. Còn hắn ” sao ngồi gần nhỏ này hồi hộp dữ vậy trời, mình khùng rồi sao ”. Papa nó lên tiếng làm 2 đứa giật mình:
- Sao 2 đứa không ăn đi suy nghĩ gì vậy.
- Dạ không có 2 đứa đồng thanh.
Nó quay qua nhìn hắn bất chợt 4 con mắt giao nhau, 2 con tim thì đập loạn xạ cả lên tình trạng này sẽ kéo dài nếu không có tiếng chuông cửa vang lên. Nó giật mình:
- Để con ra mở cửa bạn con á.
- Huy sao cậu đến sớm vậy.
- Hì tại tớ rãnh mà Huy đưa mắt nhìn nhà nó bất chợt thấy kẻ thù mình đang ngồi chình ình đàng kia.
- Cậu vào đi nó mời Huy vào nhà.
- Bạn nào vậy con mama nó hỏi.
- Dạ bạn này tới học chung với con.
- Con chào bác ạ _Huy lễ phép chào
- Ừ vậy con lên học đi, àk khánh con cũng lên học đi.
- dạ con…
- Hai àk hai lên học đi từ từ mình về cũng được mà pé Luân đá chân hắn.
- Thui ba đứa lên học đi, mama ở đây chơi với pé Luân.
Chap 6:
Tại phòng nó, một không gian u ám đáng bám trên căn phòng, nhưng tia nhìn sẹt lửa của 2 chàng trai làm cho căn phòng càng đáng sợ hơn. Hai người cứ đứng đấu mắt với nhau, nếu bây giờ nó không lên tiếng chắc chiến tranh thế giới thứ 3 bùng nổ thì toi:
- Nè ha..i ngu..ời.. ho.ông đi..ịnh họ…cc sa..ao nó sợ sệt trả lời.
- Àk ờ !! Mình học thui Nhi Huy giật mình gãi đầu nhưng không wên liếc hắn một cái.
Hắn thì cứ im lặng nhìn hai người kia. Rồi 3 nhân vật tiến vào chiếc bàn thân iu bé tẹo của nó. Bỗng pé Luân chạy vào:
- Anh gì ơi !!! xuống mami Linh bảo gì kìa lật đật nắm tay Huy chạy đi.
- Ơ Huy chỉ kịp nói 1 tiếng.
Tại nhà dưới:
- Nè nhóc bác Linh đâu.
- Àk. . àak. . mami kêu anh đi mua đồ với em đúng rồi đi thôi anh lại một lần nữa kéo tay Huy đi.
Pé Luân dẫn Huy đi vòng vòng tùm lum chỗ, mà chẵng biết đích tới là đâu.
Từ khi Huy đi căn phòng trở nên kinh khủng hơn lúc nảy không ai nói gì ai. Nó thì cứ giả vờ chúi đầu vào quyễn sách văn, mà có đọc đc chữ nào đâu chắc tâm trạng hiện giờ không thể tiếp thu được gì. Nó thò tay kiếm cái bút mà không ngước nhìn lên, chụp đc rồi mà sao cây bút của nó hôm nay mềm thế nhỉ còn ấm ấm nữa, nó xoa xoa cây bút rồi ngẩng đầu lên. Trời !! Thì ra cái bút nó cầm này giờ là cái ngón tay của hắn. Nó giật mình cúi đầu:
- Xin lỗi, xin lỗi cậu.
- Không có gì !! nhìn cái vẻ lúng ta lúng túng của nó, hắn mún cười thật to nhưng sợ mất hình tượng đành thôi ( cha này gớm làm như ca sĩ diễn viên không bằng ).
Nó đỏ mặt tiếp tục đọc quyễn sách và không quên nhắc mình ” không đc rung động lần nữa ”. Còn hắn nhìn chằm chàm vào nó, nhìn vào đôi môi chúm chím đo đỏ đó tự nhiên hắn lại nhớ vụ nụ hôn hum trước buộc miệng nói:
- Sao hôm đó cậu hôn tôi vậy.
Nó bất ngờ nhìn lên nhưng rồi củng trã lời nét mặt hơi bùn:
- Tại lúc đó tôi thích cậu nên không kiềm chế đc tình cảm của mình.
- Vậy bây giờ thì sao ???
- Sao gì ??
- Ý tôi là… bây giờ cậu như thế nào đối với tôi.
- Bây giờ có lẽ tôi chưa quên đc nhưng nhất định trong một tương lai không xa sẽ được thôi.
- Tôi….
Tiếng cửa mở ra Huy bước vào làm cắt ngang lời hắn nói, chẵng biết sao nên đành nín thinh.
- Nảy giờ hắn có làm gì cậu không Huy lo lắng hỏi.
- Không có gì đâu nó mỉm cười nhìn Huy.
- Quan tâm lo lắng quá ha hắn nói mà giọng có vẻ hơi hơi ghen tị.
- Liênquan gì cậu nó quay sang liếc hắn nói.
Lời nói của nó làm tim hắn như bị ai đó cầm dao đâm thẳng vào. Đau lắm sao mà đau thế này hắn tự hỏi với bản thân mình.
- Thôi Nhi ơi khuya rồi mình nên về thôi, mai mình sang rủ cậu đi học tiếp nhé Huy nhìn hắn rồi nói.
- Ừ để mình ra tiễn cậu.
Hai người đi nghang qua hắn, nhìn theo sau hắn cảm thấy một chút gì đó nhói trong tim. Nhưng rồi cũng bước xuống dẫn pé Luân về nhà.
Tại nhà hắn:
- Hai ơi !! Lúc nảy 2 người có tiến triễn gì hông.
- 2 người nào.
- Thì Hai với chị Nhi đó chẵng phải 2 ngưòi giận nhau là gì.
- Thui hông có gì đâu Luân còn nhỏ lắm hỗng hĩu nổi đâu.
- Hức !! vậy là hư bột hư đường chứ gì, uổng công Luân dẫn anh kia đi tùm lum tạo cơ hội cho hai người.
- Cơ hội gì chứ ? Thui đi ngủ đi ông tướng khuya rồi.
Cứ thế hai anh em bước vào phòng ngủ. Hắn nằm trên giường suy nghĩ vu vơ ” nhỏ đó từ bỏ thật rồi sao ?? Có khi nào nhỏ đó thích tên kia không nhỉ ??? Tại sao mình lại phải khó chịu như thế này ???Hiz con nhỏ đó làm mình không còn là mình nữa rồi ”
Chap 7:
Sáng hôm sau mọi chuệyn cứ bình thường như ngày hôm wa nó với Huy đến trường, nhưng đối với hắn thì không bình thường chút nào cả, nào là nắm tay nhau đến trường, cười tí ta tí tởn…. ( hắn mới đúng là mất bình thường thì có liếc ngang liếc dọc con người ta )....