↓↓ Từ Một Thằng Gay Em Đã Lột Xác Bá Đạo Như Thế Nào
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Tác giả: Venis (Hoàng Tú).
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: Pupe.Mobie.In
****************
Đây là tự truyện của em, em cũng chưa kể với ai và có rất ít người để ý và biết đến dù là trong gia đình, đã từ lâu rồi em rất muốn nói, nói hết tuổi thơ và hiện tại của mình lên những trang nhật ký, để rồi lật lại đọc thì thấy nó thật là tươi đẹp và cũng đầy trắc trở.
***
Và khi viết những dòng này, em đã suy nghĩ rất nhiều, “có nên hay không?”, đi hỏi ý kiến, đa phần là ủng hộ và em đã quyết định chọn Voz để viết lên cuốn tự truyện có thể xem là một cuốn nhật ký này vì nơi đây thật sự đã cho em khá nhiều niềm tin, sự chia sẻ từ anh em, dù chỉ là một bài thơ tư vấn. Một lần nữa cảm ơn mọi người.
Sau một hồi suy nghĩ em đã quyết định sẽ post ảnh của những người đã ảnh hưởng, làm thay đổi suy nghĩ, cách sống của em (trừ trường hợp không có hình). Và mong các bác tôn trọng, đừng share đi lung tung dù không có mục đích gì. Và cũng đừng photoshop hay chế biến gì thêm cả. Vì em post lên đây để bày tỏ lòng mình, chia sẻ tâm sự của em với các bác. Mong các bác cũng như vậy. Em cảm ơn rất nhiều.
Em sẽ kể về cuộc đời em từ nhỏ cho đến bây giờ, em sẽ rút ngọn hết mức để nó trở thành một truyện ngắn.
CHAP 1. TUỔI THƠ CỦA EM
Nhớ từ cái thời mà em còn học lớp 1, nước mắt giọt ngắn, giọt dài, đi đến trường trong buổi đầu tiên cùng với mẹ. Hiền như đất. Đến nỗi lúc đó trường có vài phòng học thôi (năm 1998). Ô cửa sổ thì hơi cao so với mặt đất một tí, có lần chơi rượt bắt cũng thằng bạn,1 thằng khác lớp tên là Thy (bây giờ là Thy đen) ở đâu từ ô cửa sổ với tay xuống chụp lấy đầu tóc em, mất y 1 nhúm tóc. Đau lắm, nhưng em không dám quát vào mặt thằng đó, em chỉ nhìn thằng đó với ánh mắt giận dữ một cách yếu đuối để rồi thằng đó quát.
“Mày nhìn cc gì thế! Muốn chết không”
Em sợ quá chạy đi trong sự hả hê của thằng kia. Học lực của em lớp 1 cũng không được giỏi, thậm chí khi làm toán còn phải nhìn bài kia. Em vẫn còn nhớ bài toán:
“Có 8 con chim đang đậu trên cành, 4 con bay đi mất, sau đó có 2 con quay lại. Hỏi tổng cộng trên cây còn bao nhiêu con chim”
Lúc đó là thi học kỳ. Em nhìn bài của thằng Nhật Trình nhưng thằng lớp trưởng học giỏi nhất nhì trường này liền che bài lại và nhìn em với ánh mắt khinh thường, như muốn nói vào mặt em rằng: “Bài toán dễ vậy mà làm không được, đúng là dốt”.
Lúc đó em vẫn còn quá nhỏ và chưa cảm nhận được sự ê chề khi bị người khác nhìn mình với ánh mắt như vậy, điều lúc đó em cần là ai có thể giúp em hoàn thành được bài thi này mới là quan trọng nhất. Em vẫn cố gắng đưa mắt nhìn quanh nhưng vô vọng, ai lo làm bài người nấy. Em cũng đành ngồi im để rồi kết quả bài thi của em rất tệ.
Lần ấy cũng chả ảnh hưởng gì đến cái đầu mà lúc nào cũng chất chứa toàn hình ảnh của những buổi đi chơi cùng đám bạn cùng xóm, những buổi đào thuốc bồi rồi quấn gói thuốc lá vào, lấy quẹt ga đốt chạy qua chạy lại cho thuốc bắn tung tóe tựa như đang rượt mình.
Năm lớp 1 như thế thì vẫn không có gì đáng nói…
Một buổi sáng nọ, vẫn như thông thường, em dậy sớm đi học. Không khí thời ấy vẫn còn trong lành lắm, hít hà cái hơi lạnh buổi sáng sớm thật là sảng khoái, em đi vệ sinh cùng với anh hai (lúc ấy đi tiểu vào cái cột điện trước nhà là thú vui của hai anh em em các bác ợ ). Bỗng anh hai em nói.
“Má Mai bị tai nạn rồi”
Em: “Ừ, thế có bị gì không anh?”’
Lúc đó xóm em có 2 người tên Mai, một là cô gần nhà, hai là má em, Mai là tên của má em ở nhà, tên thật của má em là Phước. Em nghe không rõ cứ nghĩ là cô Mai bị tai nạn rồi nói:
“Rồi có bị gì không anh?”
Anh hai em hình như hiểu vì em còn quá nhỏ nên mới hỏi như vậy. Chỉ nói: “Đang cấp cứu”. Thế là xong. Em vẫn chẳng suy nghĩ gì nhiều. Tiếp tục đánh răng, súc miệng rồi thay đồ đi học.
Nhớ những năm 1998 ấy Đà Nẵng trời mưa cũng lớn lắm, trường tiểu học Bùi Thị Xuân lúc đó là trường duy nhất ở cái Hòa Mỹ này. Nước ngập vào tận lớp, phải mang ủng mà đi vào em vẫn còn nhớ như in đôi ủng màu đỏ mà má em mua cho em.
Em đang học, lúc đó trời mưa tầm tã. Bỗng…
“Thưa cô, cho em xin phép được đưa em Tú về” vì nhà có chuyện.”
Ủa anh Quang đây mà, anh này nhỏ hơn anh hai em tầm đâu 1 tuổi. Ổng cũng là anh hai của con bạn trong lớp tên Yến (ở xóm hay gọi là bé Ròm vì nó ốm).
“Ủa có chuyện gì sao lại vào đây xin cho mình về?”, em tự nghĩ.
Thế là cô cho về, nước ngập lớn quá anh Quang phải cõng mình về, con bé Ròm nó khóc đòi về với em nhưng không được.
Đi giữa đường em hỏi “Có chuyện gì mà đón em về thế?”
Anh Quang: “Má của em chết rồi”
Em cũng nghe loáng thoáng sơ sơ vì anh ấy nói nhỏ, “ai chết, chết vì cớ gì?”. tim em bắt đầu đập nhanh, như lo sợ thứ gì đó. Về nhà, thấy nhà em bày ra những thứ mà trước đây em chưa từng thấy. Em chẳng biết họ làm gì cả. Cứ đứng như vậy. Bà ngoại của em ôm em mà khóc. Em cũng chẳng hiểu gì cả, chỉ hỏi “Sao thế ngoại, nhà mình làm chi vậy?”. Bà càng khóc to hơn. Cô ruột của em cũng khóc dữ lắm. Bây giờ em mới nghe rõ: “Mai ơi, sao con bỏ má mà đi”
Em lặng đi, em vẫn không nghĩ là má em chết, em chỉ nghĩ rằng vẫn còn có thể cứu được vì họ trả xác, có người cầm cái bình bóp hô hấp em cứ nghĩ là họ đang cứu, em thoạt nhiên chưa khóc. Nhìn vào hòm em còn nói “Má có nhà đẹp để ở kìa!”.
Thật ra, nói về má thì em nhớ khá nhiều (các bác hắn sẽ thắc mắc sao 6 tuổi mà nhớ nhiều vậy nhưng sự thật là vậy, em chẳng hiểu vì sao, em nhớ nhiều lắm) nhưng mà vì là má em em thương thôi chứ kỷ niệm đẹp về má thì em chẳng nhớ và hình như là cũng chẳng có gì đặc biệt.
Để rồi sau đó cảnh đưa tang trong một ngày mưa, em hiểu mọi chuyện, em khóc nhiều lắm. Lúc đó vẫn còn mắc cỡ, người ta nhìn vào bảo “Tội nghiệp thằng bé, mới 6 tuổi đã mất mẹ”. Em ngoan cố “cháu không khóc, chỉ là mồ hôi thôi”. Nghĩ lại lúc đó em thật là thơ dại…
Má mất rồi, ba em một mình sống cảnh gà trống nuôi con bằng nghề thợ rèn, không lấy vợ khác. Buồn quá đâm ra nhậu nhẹt, hút thuốc nhiều, đánh bài đánh bạc nhưng tuyệt nhiên không bao giờ đánh hai anh em em vô cớ. Trừ khi đó là dạy dỗ. Ông bà nội thương hai anh em em lắm. Cả ba của em nữa. Có gì ngon hay có tiền đều cho ba em, nhất là bà nội. Nhà em lúc đó không phải là khó khăn cho lắm. Vì có sự hỗ trợ từ phía nhà nội em. Vả lại nghề rèn lúc bấy giờ nếu có người đặt làm thì cũng làm ra khá nhiều tiền.
Em vẫn đi học bình thường đến lớp 5, và tất nhiên vẫn chỉ là một đứa học chả ra gì, trong đầu vẫn luôn nghĩ về đá bóng, đào thuốc bồi, tối tối lại đi lên chỗ phường chém gió…
Thấy các bác kêu em són quá nên nãy giờ em ngồi viết đây. Em viết không kịp các bác ợ, em sẽ update tiếp
Lên đến lớp 5 thì thằng Nhật Trình vẫn học chung với em, em cay nó vụ không cho em copy lắm. Nhưng ngồi gần nó mãi, lúc đó lớp 5 cũng đã hiểu biết rồi thì hai đứa cũng giúp đỡ nhau trong học tập.
Lúc nào nó vui thì nó cho em copy, thấy em copy mãi nó buồn nó lấy cuốn vở khác dựng vuông góc với bài làm của nó, rồi lại nhìn em với con mắt khinh thường, những lúc đó thì em chỉ muốn đứng dậy cầm ghế phang cho nó 1 cái cho bỏ tức nhưng thực sự em không dám, sợ nó đánh lại lắm.
Nhưng các bác chớ lầm cái gì em cũng dốt nhé, mấy môn học bài thì không nói chứ môn chính tả thì em là vô đối trong lớp. (em thuộc kiểu như người từ cõi nào rơi xuống ấy các bác ạ). Nhớ lần đầu, lớp chưa biết đến khả năng chính tả của em, cả lớp có mỗi em được 10 điểm, cô thì ngạc nhiên, lớp thì ai cũng ú a ú ớ, lúc đó em nghênh mặt vi eo ra.
Em hồi đó ít chơi với con trai vì hay bị tụi nó ăn hiếp, tính em hiền, phải nói là cực kỳ hiền, hiền còn hơn cả con gái nên em chơi với toàn con gái lại cũng bị ăn hiếp nữa....