↓↓ Truyện Ngã Rẽ Cuộc Đời Ở Tuổi 16 Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- ‘Anh ta khuyên em nên hát, hát có thể giúp em vui hơn. Anh ta bảo giọng em rất hay…Anh cũng như thế’ cũng như thế?…em ám chỉ điều gì từ tôi?
- ‘Anh ta đàn, em hát. Ban đầu, em cũng không biết hát gì. Rồi anh ta chỉ em, chỉnh sửa em từng chút một. Anh ta ân cần lắm. Và có lẽ anh ta nói đúng…khi hát, em cảm thấy vui hơn. Em không quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa, hoà mình vào bài hát…nó làm em thấy thư giãn hơn.’
- ‘Anh ta luôn ở bên em, dành thời gian cho em, những lúc em cần. Luôn động viên em, giúp em vui. Đối với em, đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất em có được.’
- ‘Mọi thứ cứ hạnh phúc như thế…cho đến một ngày.’
- ‘Ngày sinh nhật của em…anh ta đã làm em cảm động…và rồi, cái gì đến rồi cũng đến’ em cười nhạt. Và tôi hiểu em đang nói gì.
- ‘Sau hôm đó… anh ta bắt đầu thay đổi. Anh ta dành ít thời gian cho em hơn. Lúc nào anh ta cũng bảo bận. Anh ta chỉ tìm đến em khi anh ta cần…chuyện đó’ mẹ…thằng khốn nạn.
- ‘Em yêu anh ta, lúc đó, em không suy nghĩ gì nhiều cả’.
- ‘Rồi ngày đó đến. Sau khi thoả mãn, anh ta nói với em…’
Mình tả lại đoạn nói chuyện của 2 người hồi đó, để trong ngoặc và chữ xéo cho mấy bạn dễ đọc + hình dung.
- ‘Anh nghĩ, từ hôm nay chúng ta không nên gặp nhau nữa.’
- ‘Anh này, cứ đùa suốt’.
- ‘Anh không đùa.’
- ‘Anh…đừng có đùa nữa mà.’
- ‘Tôi thấy cô cũng ổn rồi. Từ nay, đừng tìm gặp tôi nữa’
- ‘Nhưng…tại sao? Anh bị sao vậy…Anh đang mệt àh? Đừng đùa nữa mà.’
Anh ta không trả lời, không nói gì nữa. Lẳng lặng bước ra khỏi cửa phòng…Mặc cho người con gái kia, là em, bắt đầu bật khóc.
- ‘Chúng ta…chỉ là người tình mà thôi’
- ‘Anh…’
Rầm. Cánh cửa đóng lại. Mọi thứ như đổ sập xuống trước mắt em.
Chap 17
- ‘Em khóc, em đập phá mọi thứ. Em như một con điên lúc đó, anh có biết k?’
- ‘Em gào thét lên…Mọi thứ tối đen lại trước mắt em…Em không tin…không tin vào những gì em vừa nghe thấy…E vùng dậy, lao đầu xuống đường…đuổi theo anh ta. Em cứ chạy…cứ chạy…Rồi em…ngất đi. Tỉnh dậy…em thấy em đang ở trong bệnh viện.’
- ‘Bác sĩ bảo em bị mất sức rồi ngất đi, được người đi đường đưa vào đây. Sau đó em gọi mẹ em lên trả tiền viện phí. Bà chẳng thèm hỏi lấy một câu…trả tiền rồi đi về.’
- ‘Em đi lang thang suốt ngày hôm sau…Những cơn mưa lạnh buốt rơi xuống. Em ước mình bị mưa cuốn trôi đi, em ước mình không tồn tại…’
- ‘Rồi em về nhà…em như người mất hồn suốt một thời gian sau đó. E không còn sức lực và tâm trí để đi học…Em nghỉ học sau đó’
- ‘Tại sao…Tại sao anh ta lại làm như vậy? Anh ta tới cứu vớt cuộc đời em rồi lạnh lùng buông em rớt xuống sao…tàn nhẫn’
Tôi chỉ biết lặng im, nghe những lời nói như cứa vào tim của em đang tuôn ra. Thằng khốn nạn. Tôi chửi thầm. Nếu tôi mà gặp nó, điều đầu tiên tôi làm là phải đập nát mặt nó…thứ chó chết…
- ‘Sau này…bạn em mới cho em hay…Anh ta cãi nhau với người yêu…rồi tìm đến em để vui đùa như một trò chơi…Người yêu anh ta quay lại…anh ta cũng quăng em đi.’ Con m. nó chứ thằng này thì phải đc ăn gạch
- ‘Mà cũng phải…tất cả chỉ là do em ngộ nhận…Chưa bao giờ anh ta nói yêu em cả.’
- ‘Rồi em xa ngã vào những cuộc chơi thâu đêm…em trả thù những thằng khốn nạn, tham lam…’
- ‘Em biến thành người tình…của bất cứ ai…em phá hoại hạnh phúc của tụi nó. Haha…lũ đàn ông, ai cũng giống nhau…’
Nói tới đây, bỗng em quay qua nhìn tôi, cười nhếch mép…Lúc đó tôi cảm thấy sao buồn quá
Nghe em kể, câu chuyện về cuộc đời em 1 năm trước, tôi mới thấy rằng…trên đời này không gì là không thể xảy ra… Em tội nghiệp quá, em quá mỏng manh. Quá nhiều thứ đè lên cuộc đời của một cô bé như em…Khi mà mọi người cùng tuổi em đang ngày ngày vui vẻ hồn nhiên đến trường.
- ‘Hôm trước, gặp anh, em đã có tí ngạc nhiên. Vừa nhìn thấy anh, em như bỗng thấy lại anh ta…Có điều gì đó khiến em thấy như thế’ em kể tiếp.
- ‘Và khi nghe anh nói anh tên H, em đã tự nhủ rằng…Chẳng lẽ ông trời đang đùa giỡn với em’
- ‘Em quyết định…xin số đt của anh. Hôm đó, em thừa biết rằng, anh đã thích em rồi. Em muốn tìm hiểu xem…ông trời đang muốn gì nữa…’
- ‘Sao…sao em biết? Mà…làm gì có…’ tôi lắp ba lắp bắp, chối phăng…làm sao tôi dám nhận chứ…Chưa gì đã bị bắt thóp.
- ‘Kinh nghiệm…anh àh. Em nói rồi…anh rất giống anh ta…Em có thể cảm nhận được’
‘Baby…tell me how can I tell you…that I love you more than lie…’ Chuông điện thoại tôi reo lên. Là số lạ, mà hình như là số của cái thằng hôm qua.
- ‘Alo’ tôi nghe máy
- ‘Sao rồi…đừng quên cái hẹn hôm T5 đấy’ tôi đoán đúng, là thằng đó.
- ‘Này, mình không biết bạn là ai. Mình nghĩ chắc bạn nhầm mình với ai rồi đấy. Mình không biết bạn là ai…tại sao phải gặp bạn?’
- ‘Đang ở với A đúng k?’
- ‘Sao…sao lại biết?’
- ‘K cần biết nhiều đâu. T5 gặp tao. Nếu mày muốn biết thêm về A. Thế nhé.’ Nói xong nó cúp máy.
Điên thật…thằng khùng nào đây. Mà nó biết mình đang đi với em. Chắc là có quen biết em, tôi liền hỏi em.
- ‘A, cho anh hỏi…em biết số này của ai không?’ tôi đưa em xem.
- ‘Àh…biết. Người mà anh tưởng là người yêu em đấy.’ ra là thằng đó. Mà nó muốn gặp mình để làm gì…rồi còn chuyện gì về A nữa?
- ‘Mà sao nó biết số anh nhỉ?’
- ‘Hôm bữa đó, lúc em xin số anh xong thì nó hỏi em số anh, nó bảo có chuyện gì cần nói. Em cũng không quan tâm. Mà nó vừa nói gì với anh?’
- ‘Àh…uh không. Không có chuyện gì đâu.’ Tôi giấu em những gì nó vừa nói với tôi.
- ‘Thôi. Anh đưa em về được k? Trễ rồi, về kẻo anh bị la đấy.’
- ‘Uh uh…trễ thật. Em ngồi lên xe đi…anh đưa về’
Tôi leo lên xe, chuẩn bị đưa em về nhà.
Chụt.
Chap 18
Bất thình lình…em hôn vào má tôi…
- ‘Cảm ơn…và xin lỗi anh’ em cười, sau đó leo lên.
Hix, ai mà thấy tôi lúc này chắc tôi chết vì nhục mất… Mặt tôi đỏ ửng lên sau khi được em hôn.
- ‘Này, lần đầu được con gái hôn sao.’ Em chọc tôi. Có vẻ như em đã bớt buồn rồi.
- ‘Uh…Uh’ tôi lúng túng không biết nói gì.
- ‘Anh giống con nít thế…đáng yêu thật’ em nhéo 2 bên má tôi…tôi phải phì cười vì hành động của em.
Tôi chở em về nhà của em. Lúc này tôi thấy nhẹ lòng hơn khi em đã bình thường lại. Nhưng mà tôi vẫn thấy sock vì những gì mà em vừa kể tôi nghe. Quả là quá sức chịu đựng…tôi cũng không quá là bất ngờ khi biết em nhìn đời như thế…Con người mà, sau cú sock lớn như thế, ai mà chịu cho được.
- ‘Hồi sáng, em thức cả đêm không ngủ. Em đã khóc suốt đêm…Không hiểu sao, em lại nhắn tin cho anh vào buổi sáng. Em cũng không biết, chỉ là…em cảm thấy…anh có thế nói chuyện được.’ em kể tiếp
- ‘Rồi khi mà anh nói rằng anh sợ em bị cảm lạnh…viêm họng…sẽ không hát được cho người khác nghe…em đã không kìm được’
- ‘Hồi xưa…anh ta cũng từng nói như thế…’ ra là vậy…tôi đã biết được lý do bỗng nhiên em lại kì lạ như sáng nay.
- ‘…anh cũng không biết nói gì…chuyện quá khứ của em, anh không thể tham gia vào hay can thiệp vào…Bây giờ, anh chỉ mong là em đừng buồn như thế nữa…Em khóc, nhìn xấu lắm đó biết k…’ tôi cố an ủi em, tôi mong em sẽ nở nụ cười thật sự, và cố vượt qua chuyện này…không phải là nụ cười giả tạo như em đã từng nói.
- ‘Em biết rồi…cảm ơn anh.’ em cười.
Xe chạy tới nhà em, em leo xuống rồi quay qua chào tôi.
- ‘Anh về đi…chạy xe cẩn thận.’
- ‘Uh anh biết rồi…em vào nhà đi…đừng buồn nữa nhé’ tôi tạm biệt em.
Tôi toan chạy xe đi thì bỗng em hét kêu tôi lại....