↓↓ Đọc Truyện Bạn Đồng Hành Full - Tác Giả HoangX
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Chưa! Chả thấy đếch gì.
- Vợ chồng mày đi khám chưa
- Mấy tháng trước nói mãi hai vợ chồng mới đi khám, kết quả là chả có vấn đề gì, hai vợ chồng hoàn toàn bình thường – Tôi thở dài.
- Ờ! Một là mày nói phét, hai là tại mày chiến gái cho lắm vào rồi giờ nó toi mẹ chức năng đi.
- Chiến cái đầu mày ấy – Tôi cáu.
- Chả thế còn gì – Nó cười hì hì
- Làm đéo gì có – Tôi chối
- Thì vừa đi với gái lên HG về còn gì – Nó cất cái giọng đểu lên.
- Ớ – Tôi ngớ người.
Tự dưng nó lại làm tôi nhớ đến Khả Vân, chả biết em đã về tới nhà chưa nhỉ? Nụ cười của em lại lởn vởn trước mặt tôi. Đến giờ phút này ngoài cái ngõ nhà em và tên em, tên trường em tôi mới nhận ra mình chẳng biết thêm điều gì về em nữa.
- Lại ngộ gái rồi – Giọng nhăn nhở của thằng Bảo làm tôi tỉnh lại.
- Ngộ cái đầu mày ấy
- Ngon không?
- Đéo biết
- Chân dài không?
- Tổ sư mày
- Nước nôi đầy đủ không?
- Đ… cụ mày
- Bao tuổi?
- …
Thằng khốn ế vợ nó thậm chí chả quan tâm đến câu chửi của tôi, toàn câu hỏi trần tục và bố láo khiến tôi chỉ muốn nhảy lên và cho nó một đấm vào mặt. Thấy tôi có vẻ sắp cáu thật sự nó cũng im luôn, rõ là thằng biết điều thật. Tuy nói chuyện với nó thế thôi chứ tôi trong lòng cũng phục cái tài giao tiếp của thằng này, nói chuyện lúc nào cũng như đánh nhau…
- Mày không sợ vợ mày biết à? – Nó tò mò
- Biết gì?
- Thì đấy! – Nó nháy mắt chậc lưỡi cái.
- Biết được đã tốt… – Tôi lại thở dài
- Sao mà tốt, mà nói thật tao hỏi thế thôi chứ thằng Tuấn vẹo nó nói cho tao hết rồi. Kể cũng lạ.
- Đ… cụ! đàn ông đéo gì buôn chuyện như đàn bà
Thằng Tuấn là bạn thân của tôi từ hồi cấp ba, hồi tụi tôi còn ở trên núi. Ra trường đại học thì có mỗi tôi và nó là ở lại HN nên hai thằng thân nhau lắm. Thằng Bảo biết thằng Tuấn cũng là thông qua tôi mà lại hợp tính nhau hóa ra thân, có lúc chúng nó đi nhậu mà lại không thèm rủ tôi, đúng là lũ pê đê, tiên sư hai thằng ế.
- Nếu bỏ qua việc dưa lê dưa chuột thì vợ chồng mày có vấn đề thật đấy.
- Thôi kệ mẹ, tao chán rồi.
- Đợt này nó vợ mày đi Lào có hỏi han gì không?
- Từ hôm đi tới giờ toàn tao nhắn, nó chưa hỏi tao được câu nào – Tôi chán nản kể khổ.
- Sao lại thế nhỉ?! Mặc kệ chồng luôn à
- Đéo hiểu
- Thôi để hôm nào tao rủ cả thằng Tuấn nữa đến tư vấn cho mày vụ này nhé.
- Ờ! – Tôi nhạt toẹt
- Mà mai luôn cho máu, tranh thủ vợ vắng nhà mấy anh em mình làm loạn. Hố hố – Thằng này chợt nhớ ra nên vỗ đùi đánh đét phát ra chiều đắc chí.
- Kệ mẹ chúng mày
Làm hết mỗi hơn chục cốc bia thằng Bảo đưa tôi về, cứ làu bàu sau hôm nay uống ít thế. Chả lẽ nói với nó ông mệt bỏ mẹ ra, đi mấy trăm km phi từ XM về HN, rồi chưa kịp tợp xong bát mì thì mày đến… Bố khỉ! Nhưng mà thôi, tôi sợ nó nhớ ra lại động chạm và hỏi han đến Khả Vân thì tôi chẳng biết làm sao.
Lại một mình trong căn phòng vắng, cái cảm giác cô độc lại tràn về, lại thèm vòng tay em, thèm được ôm em…
Chẳnghiểu sao lúc uống bia thì thấy mệt thế, buồn ngủ thế, nhưng về nhà nằm lên giường nghĩ sẽ nhắm mắt lại là có thể ngủ ngay. Nhưng khi nhắm mắt xong thì bao nhiêu thứ lại hiện lên trong đầu. Tôi mở điện thoại lên lướt qua facebook của vợ, vẫn chẳng có thêm update gì, update gần nhất cũng cách đây 6 tháng, em để nó như ngôi nhà hoang vậy. Nghĩ thế nào tôi lại cho cái sim rác vào điện thoại, bật lên đọc lại tin nhắn của em.
“Em sẽ hận anh suốt cuộc đời này”
Từng dòng chữ như nhảy múa trước mắt tôi, tôi linh cảm có điều gì đó không hay, tôi lo sợ, tôi với ngay vào nút call, đáp lại tôi vẫn là tiếng tổng đài quen thuộc. Số của em không phải số rác vì nó khá đẹp, tại sao em lại không bật lên chứ, tin nhắn tôi gửi vẫn đang trạng thái pending… Mong em luôn an lành, tôi cầu nguyện và chìm vào cơn mộng mị.
Em ở đó, Khả Vân ở đó nhìn tôi cười lạnh lẽo. Em từ từ sắn cổ tay áo lên rồi rút rất nhanh ở trong người ra một con dao lam sắc nhọn, ánh sáng từ đó phản chiếu vào mắt tôi làm tôi bị lóa. Từ từ, từng chút một em cứa vào cổ tay trắng ngần của em từng vết, máu ở đó xối ra hối hả. Lúc đầu thành tia, rồi thành từng dòng chảy xuống ướt đẫm nền nhà…
Tôi muốn hét lên nhưng không hét được, như người câm vậy, khản đặc, tay chân tôi đã bị trói chặt từ bao giờ. Em thì vẫn nụ cười lạnh không tỏ ra đau đớn, từng bước từng bước em tiến về phía tôi, đưa cánh tay đầy máu đang chảy ấy vào sát mặt tôi, cười nhẹ rồi gục xuống, ngay dưới chân tôi.
Tôi gào thét trong im lặng, tiếng tôi cào xé trong lồng ngực mà không thể thoát ra. Ngoài kia đôi mắt của vợ tôi đang nhìn tôi một cách vô cảm, đầy hả hê.
Chap 44:
Sáng Hà Nội luôn bắt tôi dậy sớm vì những tiếng còi xe.
Đi ăn sáng tôi chào em chủ quán cafe dưới nhà bằng cái nháy mắt trêu chọc rùi tiến tới công ty chờ NGÀY PHÁN XÉT, đấy là thằng Bảo nó gọi như thế.
Thằng Bảo vỗ vai tôi ở cầu thang máy, giọng cười gàn dở của nó khiến tôi lạnh gáy.
- Ráng lên nghe cưng
- Kệ mẹ, cùng lắm là out khỏi đây chứ lo đếch gì
- Ờ! Rồi móc cám mà ăn con ạ
- Lương lậu thế này thì đáng nhẽ biến lâu rồi mới phải – Tôi cười nhạt
- Xời, lương ít lậu nhiều, sống khỏe re – Nó nhăn nhở
- Mày có lậu chứ tao có đếch đâu – Tôi trừng mắt
- Ờ nhể tao quên, hố hố – Nó đập đập vai tôi an ủi.
- Thôi lượn đê – Tôi giả vờ cáu.
Thằng cha cười hềnh hệch biến về phòng nó an nhàn. Tôi cũng lững thững đi về phòng mình. Mọi người ở đây chào hỏi tôi bằng mấy câu xã giao vốn có nhưng không dấu nổi vẻ lo lắng trong họ.
Quả thực thằng Bảo nói không sai. Công ty giờ loạn lên như một mớ bòng bong, không ai bận tâm vào công việc của mình nữa mà túm năm tụm ba ngồi bàn luận. Từng người từng người một được gọi lên phỏng vấn (gọi là phỏng vấn lại) một cách bất ngờ, và khi bước ra họ cũng chẳng hiểu điều gì sẽ đến với mình sau đó. Tiến Anh, tên sếp mới đó có vẻ cũng khá rắn mặt.
Buổi trưa tôi nhận được cú điện thoại của thằng Bảo gọi lên Cantin tầng 12 để ăn cơm. Cả đoàn người rồng rắn đứng trước quầy cơm để nhận phần của mình, tâm trạng không hồ hởi như mọi khi. Tất nhiên là ngoại trừ thằng Bảo điên, nó tuy nói chuyện lớn gọi cho tôi ồi ồi nhưng vẻ mặt nó thì vẫn hớn hở và vui vẻ như mọi khi, bước lên tầng tôi đã thấy nó đứng dậy ở bàn vẫy tay gọi tôi rối rít.
- Không phải lấy đâu, tao lấy cho mày luôn rồi, ra đây đi.
- Ờ – Tôi lững thững bước ra phía nó.
- Thấy công ty hôm nay thế nào? – Thằng Bảo hỏi
- Đúng là như mớ bòng bong thật – Tôi trả lời
- Đấy, tao bảo mà, mà gọi mày chưa? – Nó nhìn tôi có vẻ lo lắng
- Chưa! Nhưng thằng cha trưởng phòng bị gọi rồi, về mặt như tàu lá chuối luôn
- Ờ, thằng này luôn là thằng ngu mà tỏ ra nguy hiểm. Gặp cha ấy là đứt chắc rồi. Chẹp chẹp – Nó chép miệng.
- Tao chả quan tâm mấy
- Mày tính sao? – Nó hất hàm hỏi
- Thì không tao ra ngoài làm, sao đéo đâu lại còn lương cao – Tôi trả lời, thú thực là chả biết ra sao nữa, tôi chưa tính tới chuyện đấy.
- Điên – Thằng Bảo trố mắt.
- Ổn mà, điên gì chứ! – Tôi thở dài
- Nói chuyện với mày nhạt toẹt – Thằng Bảo chán nản
- Ờ
- Đấy, nhạt đéo chịu được, thôi mày ra lấy chai bia đi, nhạt quá nhạt quá
Thằng Bảo vừa nói vừa phẩy phẩy tay, chả biết nó làm trò thật hay thế nào nữa. Tôi lắc đầu tiến ra quầy nước ngọt lấy hai chai bia Hà Nội, lấy xong tôi quay lại đi thẳng ra bàn thì có tiếng gọi của chị bán hàng....