↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Anh đổ rồi thì việc gì phải tán nữa…hihi… – Rồi em phóng xe đi… Nói chuyện với anh Vinh thêm chút thì nó cũng vào… Tưởng vô quán bớt lạnh nhưng không… Hai luồng hàn khí khủng khiếp đóng thẳng vào người nó… Làm người nó run bần bật… Sống lưng thì hóa băng luôn… Cha mẹ ơi, nhỏ P.Anh đang nhìn nó bằng ánh mắt hút hồn nhưng lạnh giá cố hữu của nhỏ… Chị thì lườm, thấy nó cái là đi thẳng vào bếp… Ui cha, quên mất hai bà cô này… Hôm qua là nó đang bực chứ bộ… Cố bình tĩnh, mà không tài nào bình tĩnh nổi… Nó vào làm việc bình thường nhưng người tay chân cứ run bần bật… Cảm giác như mọi hành động của nó bị bà cô tóc bạch kim kia đều nhìn vậy… Mặc dù nó không có thấy nhỏ… Nhỏ Mi đẩy đẩy nó ra…
- Kìa, lại của Minh kìa tiếp đi…
- Xin Mi đấy, Minh cắn rơm cắn cỏ xin Mi tiến hộ Minh bàn đó…hix
- Gì mà sợ thế… Bộ làm gì có lỗi với người ta à?
- Không có… Mi giúp Minh đi mà…
- Thôi được rồi… Không hiểu mấy người kiểu gì nữa… – Nhỏ Mi thở dài lẩm bẩm… May mà nhỏ Chịu giúp. Cảm ơn người yêu ông nhé Tuấn…hehe… Đứng theo dõi, nhỏ Mi… Chỉ thấy mỗi nhỏ Mi nói, còn nhỏ P.Anh chỉ lắc đầu rồi lại mang cái ánh mắt đáng sợ kia nhìn nó… Đã lạnh rồi còn vào đông nữa thì bao nhiêu áo cho đủ, nhỏ này còn đang cầm cái áo khoác của nó nữa chứ… Mặt nhỏ Mi hầm hầm đi ra…
- Kệ cậu đấy, nhỏ này kiêu quá chừng, đừng bao giờ bắt mình ra tiếp nữa… – Mặt nó thảm thảm… Thì ông mãnh Tuấn đến…
- Helo… Em yêu, xin chào chiến hữu… Thật mừng khi hai người cùng ở đây…hehe
- Lo cái gì mà lo… Ra chỗ khác ngồi im một chỗ đi…!!- Nhỏ Mi quát thằng Tuấn… Mặt cu cậu thộn ra đến tội… Lắp bắp…
- Ớ…??- Nhỏ Mi đi vào, để mặc nó giải thích cho thằng Tuấn… Xong thằng này mặt đểu đểu phán…
- Chuyện gia đình các ngươi cớ sao lại lôi ái phi của ta vào… Khổ ta hôm nay bị mắng oan… Để tỏ lòng hối lỗi hãy mời ta cốc càphê nhé công công Minh… – Đang điên bị thằng này kích đểu, nó sút thằng Tuấn một cái rồi ra làm việc, thằng này xoa xoa… Rồi cười tí tởn chạy theo nhỏ Mi…
- Mỹ nhân đợi ta với… Hehe… – Công nhận đôi này hợp thật, đứa thì tính khí thất thường, đứa thì lúc hâm lúc dở… Nó cười cười, vì lâu này mới có cảm giác bạn bè vui thế này… Nhưng làm sao phải giải quyết được cục băng đang nhìn nó như thế kia hix… Chẳng lẽ đuổi về, đến quán mà cứ im im đến phát ghét, lại cứ nhìn người ta… Mà còn cả chị nữa, chắc còn giận nó hix… Sao Tôi khổ vậy trời…?…@@
Chap 72:
Lân la đến chỗ ngồi của nhỏ, vẫn là trung tâm của quá… Dù khu nó ngoài trời nhưng dạo này giăng bạt nên chẳng sợ mưa gió nữa, thành ra khách cũng đông hơn chút đỉnh… Nhỏ nhìn nó suốt đoạn nó tiến đến gần nhỏ… Nó thì run run…
- À…u…m muốn uống gì không?- Thấy nhỏ chỉ nhìn… Im lặng, nó toát mồ hôi hột… Mắt gì mà lạnh thế này… Hix…
- Chắc… Không… Rồi, thôi… Thôi… Đi nha…
Bỗng mắt nhỏ P.Anh rưng rưng… Quỷ thần ơi, gì đây trời…=.=…
- Hức… Hức, sao hôm qua lại quát em…?- nhỏ mặt ấm ức nhìn nó…
- Ơ…vì…vì… – Não bộ như chạy đâu hết, chẳng nghĩ ra được lý do nào cả… Mà cũng có lý do gì quát nhỏ đâu… Hối hận quá…
- Đồ tồi, đồ độc ác, đồ vô tâm…!!…hức…hức… – Gắn nó ba cái “nghệ danh” xong nhỏ vơ cái túi đẩy nó ra rồi chạy đến cửa… Tay thì che miệng… Nó đứng tần ngần cho đến khi ngọn tóc bạch kim theo từng làn gió cuốn đi ra bên ngoài… Đôi chút ngạc nhiên… Đôi chút buồn… Chẳng hiểu sao tâm trạng nó lại vậy, mặc dù nhỏ thì đâu phải là gì của nó đâu… Xui thiệt… Một vài vị khách nhìn nó lẩm bẩm gì đó… Chắc thắc mắc, thằng này làm một con bé khóc trong liên tiếp hai ngày liền… Chán nản nó lao đầu vô công việc như để giải tỏa dòng cảm xúc vừa rồi, nhưng từ nãy đến giờ có người đang đứng nhìn nó và chứng kiến hết…
- Nhóc… – Chị chạm nhẹ vào tay nó… Giọng nhẹ nhàng.
- Dạ…
- Tại sao nhóc thích làm khổ ngươì khác vậy…?
- Em…em… – Nó rụt rè nhìn chị, mặt chị cũng rất buồn không còn lườm nó như lúc nãy…
- Chị biết nhóc trải qua những thứ gì, hiểu nhóc phải chịu đựng những thứ gì… Nhưng chẳng nhẽ đổi lại được nỗi đau của mọi người nhóc mới vui hay sao…?
- Em xin lỗi… – Nó cúi mặt , không dám nhìn vào mặt chị…
- Kể cả những người không có lỗi gì với nhóc chỉ vì một chút tức giận nhóc đã làm tổn thương họ, tại sao nhóc không hiểu…tại sao nhóc không cố hiểu đi… Lúc nào cũng ngốc nghếch… Đến cả người dành tình cảm cho nhóc thật sự, nhóc cũng vô tâm… Chị chán nhóc lắm rồi… Chị cũng là một trong số đó… Nhóc ạ, hôm qua chị đã buồn rất nhiều… Lo rất nhiều khi nhóc, bỏ đi… Vậy mà… – Chị run run… Không nói được nữa, giọng nghẹn lại… Điều chị vừa nói làm nó sững sờ bối rối…
- Chị… Em…em…Ly…
- Nhóc đừng hiểu sai ý chị… Đừng có mơ chị đi thích một tên ngốc, chị chỉ muốn nói hộ… Những người bị nhóc làm tổn thương thôi…
- Dạ… Em xin lỗi… – Chị nhìn nó lắc đầu, thở dài… Đi vào bếp, dáng vẻ hồn nhiên nhí nhảnh… Không có, chỉ còn một sự lạnh nhạt xa xăm… Với sự xinh đẹp của chị… Một chút nhất thời, một chút hồ đồ… Nó luôn tự phá vỡ những gì nó xây dựng được… Không biết đến bao giờ nó mới nói chuyện bình thường với chị được đây… Điều này khiến tâm trạng nó xuống dốc tệ hại… Cả buổi làm việc lại lầm lì, im im làm không nói chuyện với ai nữa… Chỉ mong vào bếp xin lỗi chị mà cứ ngại… Thêm nữa cái tiết trời đông âm u ảm đạm này, rất nhanh tối… Cảm giác như nó đã làm được cả mấy tiếng đồng hồ rồi ý… Khi tan ca không thấy chị đâu, chắc giận nó nên bỏ về trước… Nó vớ cây đàn đeo lên vai đợi em bên ngoài… Thằng Tuấn đi qua rủ về nhưng nó từ chối, em hẹn rồi mà… Với lại cái tâm trạng hiện giờ rất tồi tệ, chỉ cònmỗi em là niềm an ủi duy nhất với nó thôi… Đúng là được cái này lại mất cái kia…
Đứng nói chuyện với anh Vinh một lúc thì em đến… Em cười thật tươi khi thấy nó… Nó cười gượng đáp lại… Bỗng nhiên nó thấy em xinh đẹp một cách lạ kì trong cái phong cách của riêng em, Chiếc quần váy dài quá đầu gối, quần tất phủ đen đôi chân dài, trên người thì như cục bông với chiếc áo choàng trắng… Mặt em bỗng đanh lại nhìn nó lo lắng…
- Anh sao vậy…?
- À… Anh đói vì trưa có ăn gì đâu…
- Ui tưởng gì… Về nhà em đi, em chuẩn bị sẵn rồi đấy…hihi… – Những cái lúc thế này có em bên cạnh… Nó xúc động ôm em lại… Nắm đôi bàn tay nhỏ bé, lạnh như tuyết của em mà thủ thỉ…
- Anh Yêu Em lắm… – Em sững người chút rồi thì thầm…
- Anh làm gì có lỗi với em hả…?hihi…
- Không có mà…
- Hihi… Nếu có hãy cứ nói thật, em chịu đựng được vì em nghĩ anh đã chịu đau nhất khi nghe em nói những lời đó… Cảm ơn anh đã tha lỗi cho em, chỉ xin đừng giấu em điều gì cả anh nhé… – Em vẫn ôm chặt nó… Trời tối lên cũng chẳng ai để ý… Mà đường HN vào giờ này cũng vắng nên không ngại…...