Polaroid
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Ấy vậy mà không phải… Ngủ dậy thấy người nó toát hết mồ hôi… Nôn nao mệt mỏi… Cố lếch và WC để rửa mặt cho tỉnh… Hôm nay ngủ sớm lên tự dậy được không cần ai gọi, bụng thì đói mà đầu thì đau như búa bổ… Khó chịu thật, thôi thì tý xin chị về sớm một chút vậy… Bước ra ngoài thì chị chạy vô gần nó…
- Hihi… Nhóc tồ hôm nay dậy sớm hen?
- Vâng…
- Ơ nhóc làm sao mà mặt mày nhợt nhạt thế kia?
- Dạ không sao chị, em hơi mệt chút thôi.
- Hơi mà như thế này à, hay chị cho nhóc về nghỉ nha… – Mặt chị hiện lên vẻ lo lắng nhìn nó.
- Thôi không cần tý cho em về sớm chút là được rồi…
- Thật không sao không nhóc?
- Thật mà, chị cứ ra ngoài đi… Trong này em lo được… – Dù nó đã rất mệt rồi.
- Ừ, có gì kêu chị nha.- Nó gật đầu, thật sự không cất nổi cái miệng lên nữa…khó chịu thật, mong trụ đến chiều tối rồi về ngủ.
Lúc sau thì hai nhỏ Mi với Yến cũng đến, nó chỉ chào hỏi qua loa rồi ai vào việc người ấy… Đi bê nước mà mắt cứ hoa hết cả lên… Người thì run, khéo vỡ hết cốc chén giờ, đành chạy ra chỗ nhỏ Yến nhờ…
- Hôm nay cậu chạy giúp mình với nhé, mai mình làm bù cho… Nay mình mệt quá, chắc chỉ ngồi trên kia đàn được thôi.
- Uhm…hihi, không sao mà… Nhưng mặt cậu xanh xao nhợt nhật vậy làm nổi không, hay xin chị Huyền về?
- Ngồi một chỗ đàn thì có gì không được, thôi cậu giúp mình thế nhé.
- Uhm.
Nó ngồi trên mà chơi đàn dù khách quán giờ không đông lắm, chắc nhỏ Yến nói cho nhỏ Mi rồi lên nhỏ Mi chỉ hỏi han chút rồi vào làm tiếp… Mặc kệ nó với thân thể khó chịu mệt mỏi và những ngón tay run run… Đàn hôm nay không được chuẩn lắm vì nó mệt. Tầm tối.Nó thấy trong người không chịu đựng được nữa rồi, tính xin chị Huyền về…thì Nhỏ Ly bước vào khu, vẫn là cái chỗ ngồi trung tâm thu hút ánh nhìn từ mọi phía bởi phong cách cá tính của nhỏ… Cái này thì nó đã quen rồi, hai nhỏ kia bận giao cho những bàn khác nên dù rất mệt nó vẫn ra bàn nhỏ…
- Dạ chị dùng gì ạ?
- Không dùng gì cả…
- Ơ…? À quên, em dùng gì ạ?
- Anh không thể nói chuyện bình thường được à?
- Được… – Nếu nhỏ muốn vậy thì nó chiều.
- Vậy cho em ly caphe sữa như mọi hôm nha, hihi… – Nhỏ cười mà người nó đang nóng bỗng nhiên lạnh hết cả lưng… Nụ cười xinh đẹp nhưng có mùi nguy hiểm.
- Ừ.
- Mà nè.
- Sao?
- Ăn nói với khách thế à?
- Thì em muốn anh nói chuyện bình thường mà.
- Với ai anh cũng vậy à?
- Ừ.- Nó định quay vào phục vụ cái bàn này cho xong rồi xin chị Huyền về vì giờ mệt lắm rồi, nhỏ lại giật lại.
- Mà anh ơi.
- Gì nữa?
- Sao tối qua không trả lời tin nhắn?- Thấy kiểu nhắn tin nó đã ngờ ngợ rồi, chắc nhỏ nhắn trêu nó đây mà.
- Biết được ai mà trả lời?
- Thì cũng phải nhắn hỏi xem ai chứ?
- Máy hết tiền… Được chưa?
- Ơ được… – mặt nhỏ thoáng chút lúng túng và ngạc nhiên… mấy cô tiểu thư này thì chả việc gì phải dấu diếm có sao nói vậy, nghĩ sao thì tuỳ, nó không quan tâm… Việc nó quan tâm giờ là một chỗ để nghỉ.
Đi vô lấy cho nhỏ ly caphe, nhỏ lại gọi…
- Anh M…
- Gì?
- Lấy em thêm miếng bánh nữa nha.
Rồi lại miếng bánh nữa… Mệt quá mà nhỏ này chơi ác thật. Lấy miếng bánh cho nhỏ… Ra ngồi nghỉ, bỗng…
- Anh ơi.
Chả hiểu nhỏ gọi ai, quay sang thì thấy nhỏ đang nhìn nó…
- Đúng rồi anh đó…
Lại lếch ra chỗ bàn nhỏ… Người nó giờ đổ mồ hôi liên miên rồi… Thật khó chịu.
- Sao?
- Lấy em cái rĩa khác đi… Cái này bị bẩn rồi…hihi.
Điên thật, nhỏ bày trò đây mà… Nhưng nó là nhân viên nên phải chịu thôi…hazzj. Lấy ra cho nhỏ cái rĩa khác… Nhỏ lại giả vờ đánh rơi cái thìa… Nhờ nó vào lấy, nó thì giờ đang nóng gáy lắm rồi nhưng vẫn nhịn… Đưa nhỏ cái thìa.
- Hihi, em cảm ơn… Thôi anh dọn bánh đi… Em không ăn nữa đâu… – Không ăn mà lại làm thế, chắc muốn trêu nó đây mà…
- Không ăn mà lại sai người ta đi lấy đủ thứ hả?- Người nó còn đang mệt nữa chứ.
- Thì sao? Em thích đấy… – Giờ lộ bản chất rồi, tưởng tử tế lắm… Hazzj… Không thèm trả lời nhỏ nữa… Nó nhìn nhỏ bằng ánh mắt tức giận lầm lì của nó… Khiến nhỏ hơi ngạc nhiên rồi quay đi…
Bê đĩa bánh của nhỏ vào, đến gần bàn đầu tiên bỗng nhiên nó cảm thấy hoa mắt và chóng mặt… Người nó loạnh choạng đổ xuống như không còn tý sức lực nào cả…
- Rầm…! Choang…!! Đó là những thứ âm thanh nó nghe được trước khi thấy mặt mũi tối sầm lại và nó lịm đi…
Chap 36:
Từ bé giờ nó chưa bao giờ bị thế này… Có chăng ốm suốt cũng chỉ liệt giừơng chưa đến nỗi ngất… Vậy mà giờ nằm một đống… Mắt không tài nào mở ra được… Người thì không cử động được… Ít ra, cơ thể còn chút cảm giác… Nó nghe thấy chị hét to, rồi hai bàn tay nhỏ nhắn lay lay nó…
- Huhu…nhóc ơi! Nhóc tỉnh lại đi… Nhóc sao thế này…hức… – Chị khóc vì nó sao, khổ quá… Giờ chỉ muốn ngồi dậy nói “em không sao…” mà không còn chút sức lực nào… Chán thật… Chị vẫn gọi nó…
Bỗng một bàn tay khác cũng lay người nó… Giọng hoảng hốt…
- Anh ơi… Anh dậy đi… Hức… Hức… Đừng làm em sợ mà…hức.- Nhỏ Ly thì phải… Việc gì nhỏ phải khóc chứ… Chính nhỏ “giúp “nó thành như này mà… Nhỏ phải vui mới đúng chứ nhỉ? Hay trò vui của nhỏ kết thúc rồi nên nhỏ buồn… Chắc vậy rồi. Một bàn tay khác chạm vào trán nó…
- Sốt cao quá… Mấy người tránh ra chút cho có thêm không khí nào… Hai bàn tay kia buông nó ra… Nhưng tiếng khóc nho nhỏ ở đâu nó vẫn thấy… Nó cảm giác mình được nhấc bổng lên xe… Rồi cơ thể không còn chút nhận thức nào nữa…
.
.
.
… Lâu lắm… Cảm giác khi người nó nhận thức được thì xung quanh không còn gì cả… Tối om vì mắt nó vẫn không tài nào mở được… Mùi thuốc sát trùng… Của bệnh viện sộc vào mũi nó… Ai cho nó vào đây nhỉ, giờ thật sự chỉ muốn về phòng vì ngườinó cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi… Bỗng một tiếng động, tiếng guốc bước trên sàn nhà, tiến đến gần nó… Mùi thơm của nước hoa nó từng thấy, ai mà nó không tài nào nhận ra nổi… Mông lung lắm… Mái tóc ai đó rủ xuống mặt nó… Mùi con gái, một bàn tay vuốt lên má nó nhẹ nhàng… Tiếng nức phát ra… Ai vậy? Mà dù có là ai thì xin đừng khóc… Nó không muốn ai khóc vì nó đâu… Lúc sau, bàn tay mềm mại đó rời khuôn mặt nó ra… Tiếng guốc xa dần… Nó cũng thiếp đi ngủ. Đầu óc muốn nghĩ mà không tài nào nghĩ được, những truyện gì vừa xảy ra… Nó đang nằm mơ chăng?
Kết thúc đêm đầu tiên tại bệnh viện @@.
.
.
.
Sáng sau dậy, mở được mắt ra… Chỉ ti hí rồi mở dần dần…vì mắt nó chưa kịp quen với ánh sáng…sau một thời gian nhắm để ngủ… Chói thật… Tay nó hơi buốt… Hóa ra nó được tiếp nước @@. Nó thấy một cánh tay vắt ngang qua bụng nó, quay sang thì thấy chị, ngồi trên ghế cạnh giường nó ngủ gục… Thương chị quá, sao chị lại tốt với nó vậy nhỉ, nó đâu là cái gì đâu… Thật áy náy. Khuôn mặt chị trắng bóc… Ánh sáng chiếu vào trông như một thiên thần vào buổi sớm… Đẹp lắm, có lẽ nó đã rung động trước chị, trước người con gái đẹp như thế này… Nhưng nó lại tự dặn lòng mình không được vậy, vì nó chỉ là thằng sinh viên quèn, là nhân viên của chị… Đừng có mơ cao… Và cái sự rung động đó chỉ là giữa con trai với gái đẹp thôi… Định lý muôn thủa của nó. Tính để chị ngủ nhưng với tư thế này chị dậy sẽ mỏi lên nó gọi chị luôn…...
« Trước1...4243444546...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ