80s toys - Atari. I still have
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đã Nhớ...Một Cuộc Đời! Voz Full - Mr Friday

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Có công việc là tốt rồi chị…
- Ừ may mà có nhóc, không thì chị mất cái túi rồi, toàn giấy tờ quan trọng hết á…
- Mà chị làm gì để nó giật vậy?
- Chị đang mua biển để tuyển nhân viên,…hihi- Bà này cười đẹp ngang ngửa nhỏ Tâm chứ chơi à, hazzj đúng là HN nhiều gái đẹp thiệt.Mà tự dưng nhớ đến nhỏ Tâm là sao, xùy xùy… Quên đi.
- Dạ vâng em cũng cảm ơn chị nha…
- Ừ, đi thôi nhóc.
- Đi đâu hả chị?- Nó ngơ ngác.
- Nhóc tồ, đến xem quán chứ còn chi nứa, không thì nhóc định làm ở đâu…hihi? Có gì mà cười hoài vậy bà.
- À vâng, em quên, chờ em ăn nốt đã… – Mẹ nó dặn là bỏ thức ăn là xấu, từ bé rồi nghiễm nhiên đã thành thói quen của nó, hoàn cảnh gia đình thế nào nó hiểu, và ít ra sống cũng phải biết tiết kiệm chứ… Nó cầm mẩu bánh mì lên an nốt, hơi khó nuốt tý, còn chai nước uống vô là trôi, chị Huyền trố mắt nhìn nó:
- Ủa sao nhóc lại ăn vào cái giờ này vậy, ngày 4 bữa lận hử?
- Dạ không, em ăn trưa.
- Trưa gì nứa? Chiều rồi đó ông tướng.
- Em đi tìm việc từ sáng, chưa kịp ăn.
- Ủa zậy hả, tội nhóc ghê hen, mà sao lại ăn mấy cái đồ này? Rồi no sao được?
- Thì vì nó ngon và rẻ, ăn xong uống nước vô là no liền đó chị.
- Bánh mì không thì ngon cái gì chớ, bộ nhóc thích ăn lắm hả?
- Không, vì em mua nó bằng tiền của mẹ em, vì thế nó ngon… – Nó lại nhớ gia đình, gần một tháng rồi, chưa bao giờ nó xa gia đình lâu như vậy… Bố, mẹ, anh trai, mọi người vẫn khoẻ chứ.
Chị hơi sững trước câu trả lời của nó, rồi tự nhiên hết luôn:
- hihi vậy hả?… Thôi về quán nha nhóc.
- Vâng.
Đứng dậy, nó đến vành tai chị Huyền, hazzj nó đã lùn mà bà còn đi dép cao nữa. Thế bảo sao không đuổi được cướp.
- Nhóc có xe không?
- Dạ có.
- đèo chị nha, xe chị để ngoài quán rồi, chị đi bộ ra đây.- Chị cúi xuống lí nhí, có vẻ thẹn.
- Vâng, nhưng xe đạp, chị đi được không?- Nó chỉ vào con cào cào đỗ cạnh bàn nước của bà cụ.
- Xe đạp hả? Hihi… Thích ghê, đi được mà, nhóc đèo nha, hihi.- Hồn nhiên như mụ điên thế hả bà, ta chỉ mới gặp nhau thôi đấy.
- Dạ, chào cụ con đi.
- Cháu chào bà.
Hai đứa hai kiểu chào.Chị leo lên xe nó.Bây giờ thì nó đã chứng minh được “gái đẹp không ngồi sau xe đạp ” là sai.
Chap 17:
Chị Huyền ngồi lên xe, bám luôn vào eo nó. Bà này bạo dữ, tuy không phải lần đầu được gái xinh bám eo nhưng mỗi lần được thì nó đều có một cảm giác khác nhau, thích thích, ngại ngại. Chả hiểu sao, cứ tiếp xúc với con gái là nó lại mất tự tin, chắc do cái vỏ bọc tự kỷ thời cấp 3 của nó. Ấy vậy mà với nhỏ Tâm thì lại khác, nó có cảm giác quen thuộc như biết nhau từ lâu rồi ý, nó đối với nhỏ chả ngại ngừng gì cả, hoàn toàn tự nhiên, và nhỏ cũng vậy… Thế nhưng nó không muốn nghĩ đến nhỏ nữa, sự xuất hiện của nhỏ trong cuộc sống của nó tạo dựng cho nó một thói quen, so sánh bắt kì người con gái nào nó với nhỏ. Không thể phủ nhận rằng, đầu nó lúc này đầy những hình ảnh dễ thương của nhỏ Tâm, nụ cười mê hoặc, cử chỉ, lời nói… Nó không thực hiện được yêu cầu của nhỏ…
“Không được! Tỉnh lại đi M, mày quên em nói gì rồi sao, không được nhớ đến em, hay liên lạc với em nữa… Để em cố gắng học, để em thi vào trường mày… Tất cả việc em làm đều là vì tình cảm em dành cho mày mà… Và phía sau
mày bây giờ là một cô gái khác, không phải Tâm đâu…
Đừng nghĩ ngợi nhiều, hãy xác định tình cảm của mình trong một năm đi…”
Dòng suy nghĩ của nó bị cắt đứt:
- Thắng lại đi nhóc, chị mua đồ chút coi… – Chị Huyền đập đập vô lưng nó.
- Ơ ơ… Dạ… – Nó tỉnh lại, kít phanh.
- Á… – Chị theo quán tính, up cả người vào lưng nó, và nó cảm nhận được 2 cái gì đó…Eo ôi phê, thiện tai thiện tai…
- Nhóc đáng ghét, cố tình hử?- Chị Huyền đấm đấm vào lưng nó, cơ mà nhẹ hều, kiểu tẩm quất ý.
- Ơ cố tình gì, chị bảo dừng mà?- Nó giả bộ ngơ ngác, mà nó cũng có cố tình đâu, hi hữu thôi à, cơ mà… Hehe.
- Sao không nói chị trước mà thắng gấp vậy, nhìn mặt nhóc gian lắm nha… – Chị nheo mắt. Cái bà hâm này, đi xe
đạp phanh cũng phải báo trước hả trời, mà sao không ai bảo nó thông minh nhỉ, toàn gian với ngố là thế nào? Đã
thế phải trêu mụ này:
- Mà dừng lại thôi có gì dữ vậy chị?
- Thì chị đập vào lưng nhóc á… – Cúi cúi lí nhí…haha, ngại rồi chết cái tội lắm chuyện nhá.
- Ủa đập vào có sao? Hay chị đau ở đâu à?- Lại giả bộ ngơ ngác…
- Thôi thôi, mệt nhóc quá… Tồ dễ sợ, chị xử nhóc sau…
Nhóc cho chị xuống đi…
- Ơ hay, đỗ xe từ nãy rồi, thì chị tự xuống chứ, đợi bế nữa hả… – Nó để mặt dê dê nhìn chị.
- Ờ ha, chị quên hihi… Mà nhìn cái mặt gớm không kìa, xạo sự chị oánh chết giờ… – Cười hồn nhiên dã man cái bà này, cơ mà đẹp =)).
- Thôi thôi, thế bảo em dừng lại làm gì thì làm đi lại còn.
- Úi quên, vô mua miếng biển để ngoài tuyển nhân viên…
Nhóc đợi chị nha.- Chị bước vào của hàng, khuôn mặt không nhăn nhở khi nói chuyện với nó nữa, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh băng với dáng đi rất quí phái…hazzj,
thay đổi như chong chóng, đúng là con gái, rác rồi thật, chắc là làm thế để mặc cả cho dễ @@. Ngồi ngoài đợi,
ngáp mấy cái, nó bắt đầu “công việc”. Chị đẹp , cao nữa
chắc cũng phải m7, nó được có 6mấy mà đến vành tai chị, nó tự an ủi là chị đi dép cao. Tóc đen cơ mà cứ cong cong không thẳng, trông xinh lắm. Chị bước qua nó mới để ý, chị thơm thật, chả hiểu sao đứa con gái nào cũng có một mùi thơm riêng ý, nhỏ Tâm cũng vậy, chắc là do nước
hoa… Mà nó lại nghĩ đến nh Tâm rối, chán quá, lại so
sánh… Tỉnh lại nào, không nghĩ nữa. Kia là chị Huyền mà.
Nó chỉ mới gặp chị thôi, mà cũng nói chuyện được nhiều
như vậy, chắc là do cái tính trẻ con của chị, khiến chị dễ
gần. Mới gặp, ai tin chị 23, tưởng chị kém tuổi nó. Vì trông
chị khoảng 17 thôi, thế mà chị lại bảo trông nó giống lớp
10, nhục không thể tả được @@. Một lúc sau chị bước ra,
với hai tấm biển trên tay, nhìn thấy nó mặt chị lại bắt đầu
nhăn nhở cách đây 1s là khuôn mặt 0 độ C:
- Nhìn gì, mà ngẩn người ra thế?- Chị quơ quơ tay trước
mặt nó.
- Ớ…không, thôi về chị.
- Hihi, chắc nhóc lần đầu tiên được nhìn thấy người xinh
như chị à?- lũ con gái, sao hay có câu này ghê, tự tin
gớm, cơ mà chị xinh thật.
- Èo…
- Ý nhóc là sao, chị không xinh à?- Sợ bà này ghê, hồn
nhiên một cách đáng sợ.
- Không biết…
- Ứ thèm nói chuyện với nhóc tồ nữa, đi về thôi.- Chị xụ
mặt, xuống.
- Uhm.- Nó mặc kệ bả.
Chị ném cái biển vô rọ xe xong lại leo lên sau xe, nó bắt
đầu đạp tiếp.
Trên đường đi đông người, nhưng vì đi xe đạp lên nó lách
được, chị ngồi đằng sau thì cứ líu lo hát mấy bài của hàn
quốc, rồi khen anh này, đẹp trai, anh này xinh giống con
gái, được một lúc lảm nhảm, xong lại hát @@ hồn nhiên
dễ sợ luôn cái bà này. Được cái giọng chị trong trẻo giống...
« Trước1...1819202122...137Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ