80s toys - Atari. I still have
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Bao Lâu...Em Sẽ Quên? Full - Dreamy

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1
Truyện: Bao Lâu…Em Sẽ Quên?
Tác giả: Dreamy
Tình trạng: Hoàn thành.
Post bởi: Pupe.Mobie.In
**********************
Gia Hân!
- Uh…ra ngay đây…
- Làm gì mà lâu giữ!Buổi đầu tiên đừng để tới muộn chứ…
Nó cười bằng bộ mặt cầu hòa…:
- Thôi mà, tao chở cho nghen…
- Mày là chúa lề mề…Sau này thằng nào lấy phải mày chắc khổ…
- Không đùa à nha, mày nói thế tao mà ế là sẽ hỏi tội mày đó…
Ngày đầu tiên bước vào cổng trường đại học…nó thấy nôn nao lạ…vậy là ước mơ của nó đã gần với tầm tay hơn…Nó muốn trở thành một nhà thiết kế tên tuổi nên đã thi đại học mỹ thuật…Nó học ngành thiết kế thời trang trong khi Mỹ Hạnh- con bạn thân nhất của nó lại học nội thất.
Đại học Mỹ thuật…
Hình như nó tới trễ…Vội vàng ngồi vào một chỗ trống:
- Cho mình ngồi cùng nhé!
- Uh, tự nhiên…
- Mình là Gia Hân!
- Còn mình là Loan…Rất vui biết bạn…
- MÌnh cũng thế…
Vừa nói được mấy câu thì thầy giáo đã vào…môn học đầu tiên triết học…Nó chăm chú nghe giảng cũng thấy thú vị chứ không như những gì mọi người kêu ca về triết…Chẳng mấy đã hết giờ…
- Này? Sao nhìn bồ nghe chăm chú quá vậy? Giỏi thật đấy, mình mới nghe đã thấy buồn ngủ rồi…
Nó cười hiền:
- Mình thấy cũng thú vị mà…đâu đến nỗi nhàm chán đâu…nếu bạn cảm thấy nó hay sẽ đủ kiên nhẫn để nghe nó…
Loan le lưỡi:
- Không dám đâu mình thấy mỗi bồ nói thế ak!Đi chơi không?
- Tiếc quá mình hẹn con bạn về cùng nó rồi…khi khác nhé…
- Uh, đành vậy…
- Bye nhá!
Nó thu gọn đống sách vở…vội chạy ra cổng…nhỏ Hạnh mà đợi nữa thì nó la chết…
Nó với Hạnh học chung với nhau từ cấp 3 và cũng thân nhau từ đó…Chẳng có chuyện gì 2 đứa giấu nhau…Nó không sống khép mình nhưng cũng không năng động…nó nhẹ nhàng, tinh tế, lạnh lùng …Nhiều người nghĩ nó xinh xắn nên làm kiêu…nó chẳng phủ nhận…nó không bao giờ quan tâm người khác nghĩ về nó như thế nào…
Nó tĩnh lặng bao nhiêu thì Mỹ Hạnh lại ồn ào bấy nhiêu…Mỹ Hạnh sôi nổi, nhiệt tình, tham gia nhiều hoạt động đoàn thể…người ta biết tới nó như một thủ lĩnh đầy tài năng…
Không ai hiểu vì sao 2 đứa nó lại thân được với nhau…như 2 thái cực nhưng chưa bao giờ chúng nó thấy khó chịu vì tính cách người kia…thế nên tụi nó cứ thân thiết đến giờ…
- Đợi lâu chưa Nhóc?
- Mày làm tao hết hồn ak!Hết kêu người ta chậm chạp nữa nha…
- Uh thì lớp ta ốc chút việc…đi chơi không?
- Thôi tao về cửa hàng giúp mẹ chút…
- Uh…tao đưa mày qua đó…
Nó sống với mẹ…một mình mẹ…nó chưa bao giờ biết về ba…mẹ chăm lo cho nó dành cho nó cả tình yêu của ba…Mẹ có một nhà hàng …không quá lớn nhưng cũng có tiếng…vì thế nó được sống khá sung túc…
Nhà hàng nằm trên đường Phạm Ngọc Thạch, trong một không gian rộng và có tính nghệ thuật…cửa hàng thu hút được rất nhiều người…không gian ấy chính là thành quả của nó…bạn bè đã nhận xét nhà hàng này nhẹ nhàng và thanh tĩnh như chính con người nó vậy…tầng 1 là không gian rất thanh nhã…Bàn ghế bằng mây tre, những chiếc bàn tròn cùng với ghế tựa nhỏ…giản dị mà thuần khiết…Điều đặc biệt là bức tường lớn…đó là một bức tranh đồng quê…một nét thôn sơ mộc mạc khác hẳn về xô bồ vội vã của thành phố…những ản nhạc không lời luôn được dạo như những dòng tâm sự nhẹ nhàng trôi…dễ khiến người ta thấy quên đi mọi phiền muộn trong cuộc sống…
Tầng 2 như cách ly hẳn với tầng dưới…ở dưới là nét thôn sơ nhàn tản thì ở đây lại là sự sang trọng cao quý…chỉ có 2 màu trắng và đỏ…bộ bàn ghế sô pha với ga màu đỏ- trắng…mỗi bàn đều để một bình hoa lụa…ở trên còn có một sân khấu nho nhỏ…cùng một cây dương cầm…để khách có thể dạo nhạc…chính vì thế đây là không gian lý tưởng cho những cặp tình nhân…
- Mẹ em đâu hả chị?
- Cô đi ra ngoài có chút việc…
- Dạ…em cũng đi luôn đây…chị làm việc nhá…
Nó lấy xe phóng đi…một chiếc máy ảnh…một cái giá vẽ…chẳng biết nên làm gì…
***
Cuộc gặp gỡ…
Trong cuộc đời chúng ta sẽ gặp rất nhiều người nhưng chỉ 1 số ít trong đó có ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta…tất cả có lẽ là do duyên phận …
Gửi xe nó để mình thả dọc theo đường Hoàng Diệu…con đường này bao giờ cũng thế bình yên lạ…nó cầm máy ảnh xoay ống kính và chụp…nó thích sự tĩnh lặng nơi đây…Không hiểu tại sao từ bé nó luôn tĩnh lặng…lặng lẽ tới nỗi người ta có thể không phát hiện ra nó…nó thanh cao…khó gần…người ta nói thế và nó đôi khi cũng nghĩ mình như thế…
Đi hoài, nó thấy một anh chàng đang đứng cạnh giá vẽ…nhìn chăm chú vào một khoảng không xa lắm…vô thức nó đưa tay lên bấm máy…chàng trai cao, mặc chiếc sơ mi trắng nhưng nhìn không giản dị mà lại rất phong cách, nụ cười của hắn có nét gì ngạo mạn khó nói rõ được, lần đầu gặp nó đã nghĩ thế nhưng không rõ tại sao…nắng chiều nhẹ chiếu lên chiếc khuyên tai đá xanh tạo ra 1 tia sáng đập vào mắt nó…trong khoảnh khắc ấy nó thấy chàng trai đó vừa gần gũi vừa xa lạ…một cảm giác lần đầu tiên cảm nhận được…
Bất chợt hắn quay lại:
- Phí người mẫu tính thế bào hả nhóc?
- Anh nói gì?
- Chẳng phải tôi làm người mẫu cho em từ bấy tới giờ sao?
- Phí anh nhìn tôi…coi như hòa nhá…
- Sao kỳ thế? Tôi nhìn em?
- Thế sao anh biết tôi chụp hình anh?
- Uh ha…tại sao nhỉ?
Anh ta lại cười nụ cười có thể làm tan đi tất cả cảnh vật xung quanh…Hắn rất đẹp trai…có thể là người mẫu chăng?
- tôi sẽ gửi tặng anh bức ảnh…anh để địa chỉ cho tôi…
Trời đang nói gì thế này…tự dưng xin địa chỉ…có phải không vậy Gia Hân…
- Em định xin địa chỉ của tôi hả…lý do này không thuyết phục cho lắm…
- Oh, nếu anh nghĩ thế…xin lỗi, đừng nói tôi không trả công cho anh…tạm biệt…
Nhìn theo bóng dáng cô gái đi xa dần…Tùng Quân khẽ cười…lâu lắm rồi cậu không gặp người nào thú vị như thế…
Cúi xuống nhặt thứ cô bé đã đánh rơi…cậu không vội vàng gọi cô bé lại mà chậm dãi nhìn… “Thẻ sinh viên…đại học mỹ thuật…Trần Gia Hân…lớp…”
Lại một nụ cười nữa…có chăng trên đời tồn tại một thứ là duyên phận?
Về đến nhà, nó cất đồ rồi chạy xuống bếp nấu cơm…Nó vui vẻ hát theo tiếng nhạc…Mà không ngờ mình đang hát…
- Con gái có gì vui thế?
- A, mẹ về…có gì đâu mẹ…
- Mẹ thấy có bao giờ con hát như vậy đâu…đi học vui không con?
- Vui mẹ ạ…Con nấu cơm xong rồi mẹ thay đồ để ăn cơm…
Dọn dẹp xong nó vội rút lên phòng…lấy sách vở ra đọc trước…nó lại nhớ về người đã gặp lúc chiều…một con người khá khó hiểu…anh ta cao ngạo nhưng lại có vẻ trẻ con, đứng đắn như ng lại hơi nhí nhố…chẳng biết phải hiểu anh ta là người thế nào…ủa, mà sao mình lại để ý tới tên đó chứ?
***
Có phải là duyên số?
Một ngày mới lại bắt đầu, mùa đông trời lạnh để chui ra khỏi chăn ấm là cả một vấn đề…nhưng giờ học không cho phép nó chậm trễ…vội vàng thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi tới trường…
Hôm nay nhỏ Hạnh không có giờ học, nó tới một mình, cũng hơi sớm…nó ngồi xuống một chiếc ghế đá, mơ màng nhìn xung quanh…mọi vật hình như chưa thức giấc…trời sao yên bình quá…giá như lúc nào không gian cũng như thế này…
Bước vào lớp, mọi người cũng tới khá đông…tiết học bắt đầu, gác bỏ mọi suy nghĩ nó chăm chú học…
Gia Hân…có lẽ là một con người đặc biệt, lạnh lùng nhưng lại khá mơ mộng…Nhiều tài lẻ nhưng ít ai biết được…và nhiều người có thể nghĩ nó là mọt sách…Nó thường giấu mình khá kỹ, bản thân nhiều tính cách…nhiều khi người ta không biết đâu mới đích thực là một Gia Hân?
Đang giờ ra chơi nó chợt thấy mấy bạn nữ chạy vội ra ngoài, tiếng hò reo náo nhiệt…Nó nhếch môi cười, nó chẳng lạ gì mấy cô nữ sinh chắc là một anh chàng hotboy nào đó…...
123...11Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ