NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Bao Lâu...Em Sẽ Quên? Full - Dreamy

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Ra về, nó đứng đợi Hạnh ngoài cổng trường…
- Chưa về hả Hân?
- Anh ạ, em đợi bạn…Mà anh Quân này, việc kia do anh đúng không?
- Việc gì?
- Anh biết rõ mà…
- ak, uh
- Sao anh làm thế?
- Em thử đi, anh thấy em luôn tỏ ra mình không biết gì nhưng thực ra cái gì em cũng rõ…anh không biết mình nhận xét có chủ quan hay không nhưng anh linh cảm điều đó…
- Anh đợi xem linh cảm đó nhá…
Nó mỉm cười…Quân là người đầu tiên nhận ra con người nó…anh chàng cũng khá thú vị…
- Bạn em ra rồi chào anh!
Chiều đông, lạnh, gió thổi cái rét càng dữ dội hơn…
- Tao thấy anh Quân ấy quan tâm mày nhá…
- Tao chẳng biết…không quan tâm…
- Tao lạ gì mày…mày có cần phải thế không? Xưa nay mày chưa vì ai mà đắn đo quyết định, hắn là người đầu tiên…
- Mày nhạy cảm quá ha!
Hạnh cười nhẹ…
- Tao mà, bạn thân nhất của mày!
***
Đổi thay và khởi đầu mới…
- Hi, làm gì đó Loan?
- Hân ak, đang nhắn tin chút…
- Nhìn mặt vui quá ha? Bồ ak!
- UH…
- Cậu ấy không học trường mình ạk?
- UH, học bên kinh tế…
- Hợp quá còn gì nàng nghệ thuật chàng kinh tế…
- Mà sao không thấy bạn trai Hân bao giờ nhỉ?
Nó cười nhẹ:
- Vì Hân đâu có bạn trai…
- Hân giỡn ak? Xinh đẹp lại hiền như Hân mà chưa có ai?
- Thiệt Hân ế rồi đó…
- Không dám đâu…mà nghe nói Hân với anh Quân?
- Gì ak? Có gì đâu…
Tiếng nói của Bảo lớp trưởng cắt đứt mọi bàn tán:
- Lớp mình chú ý, về hội thi sinh viên thanh lịch…lớp chúng ta sẽ cử 2 người đại diện tham dự…Cả lớp cho ý kiến…trước tiên là tự nguyện…đây sẽ là cuộc thi rèn luyện cho chúng ta thêm tự tin…
Không một cánh tay nào giơ lên…
Bắt đầu có tiếng nháo nhào ở dưới lớp…
- Linh này, xinh thế không đi thì phí…
- 1m60 mày ơi…bạn Linh lớp mình tuy nghiêng nước nghiêng thành nhưng chiều cao thì hơi khiêm tốn…
- Mấy ông thích chết ak?
Tiếng tranh cãi đùa giỡn ồn ào chẳng khác gì cái chợ…
- Cả nhà nghiêm túc đi…hạn chót rồi đó…
- Thì lớp trưởng đi đi, tiêu chuẩn đủ đúng không?
- UH đúng đó, bảo là ok oy…đừng chối nữa…
- Ai đồng ý nào?
Cả lớp nhao nhao tán đồng…Bảo số ít đành phục tùng đa số…
- Thế tớ tuân mệnh vậy…nhưng có bị loại là tớ không biết đâu nhá…
- Yên tâm đi, không ai trách cậu đâu, một chầu kem đãi cả lớp là ok phải không cả nhà?
- Chuẩn khỏi cần chỉnh!
Bảo cười mà như mếu…
- Một người xong còn một bạn nữ…
- Loan thấy để Hân đi đi…
- Uh đúng rồi đó…mấy ai bằng Hân đâu…
- Hân đi thay lớp nhé- Bảo nói…
- Hân xin lỗi Hân không đi được đâu…
- Sao thế?
- Hân ở trong ban tổ chức…
Cả lớp xì một tiếng…
- Thế mà không nói sớm…ban tổchức là người nhà…thế có gì đặc biệt Hân nói luôn cho cả lớp biết…
- Ngoài phần quà như mọi năm top 10 năm nay được một chuyến du lịch 2 ngày 1 đêm cùng hội sinh viên…nên các bạn cứ tham gia nhiệt tình…
- Hội sinh viên vậy là có anh Quân đúng không?
- Chắc chắn rồi…
Thế là lại một lần nữa cái chợ bắt đầu họp…Bảo ơi tớ đăng ký…biết thế nói ra từ đầu…đỡ mệt…
Chuông điện thoại của nó reo:
- Anh Quân ak!
- 5h em lên văn phòng hội họp ban tổ chức…
- Dạ em biết rồi…
Chương trình lần này trong một thời gian khá dài…vì thế người dẫn chương trình sẽ không chỉ định một người…chúng ta sẽ chọn ra 3 cặp đôi dẫn phân chia ra các đêm sơ khảo…sau đó sẽ đưa ra phiếu bầu của hội để chọn cặp dẫn đêm chung khảo…Đương nhiên Hương và Quân vẫn là 2 lựa chọn đầu tiên…còn 4 người nữa mọi người cho ý kiến…
- Hân
- Em muốn thử dẫn 1 lần…
Người ngạc nhiên nhất là Quân, Hân cậu biết luôn thờ ơ với mọi việc…vậy tại sao lần này cô bé lại muốn dẫn chương trình!Luôn luôn làm người khác khó hiểu có lẽ đó mới là Gia Hân!
Mọi người nghi ngờ vì thấy Hân khá trầm liệu có đủ lửa đẻ thu hút được sự chú ý của mọi người…
- Được
Tiếng Quân nói rõ ràng quyết đoán…không ai thay đổi được
- Chương trình mở đầu sẽ do tôi và Hân cùng dẫn…có gì tôi sẽ giúp đỡ Hân…
- Cảm ơn anh- Hân khẽ nói.
Không hiểu vì sao nó lại muốn dẫn chương trình…có lẽ đã đến lúc phải thay đổi chút gì đó…không thể là một người ảm đảm mãi được…Từ nhỏ nó đã tự ti vì không có bố đưa đón như bạn cùng trang lứa, mẹ nói bố đã đi xa rồi, còn bộn bạn thì nói nó không có bố, những lời trêu trọc ánh mắt tò mò…lâu dần nó không muốn đáp lại, vì thế nó lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, từ ngày cấp 1 nó đã tập cho mình sự cô lập, lạnh lùng sinh thêm phần khí thế cao ngạo…đến giờ cũng chưa thay đổi vì nó thấy như thế rất tốt…
Người đầu tiên nhận ra nó là Quân…từ cái nhìn đầu tiên nó đã biết người này có thể sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới nó…
Việc tổ chức chương trình khá vất vả…duyệt chương trình rồi chỉnh lời dẫn…nhiều khi nó với Quân phải bàn riêng về kịch bản…Có những khi tối mịt mới về được…Quân thực sự là 1 con người thú vị…Với nó anh chân thành như người anh lớn cũng có khi anh nghịch như trẻ con…anh có thể lạnh lùng hoặc sôi nổi… có lẽ giống nó là loại người có nhiều tâm trạng…Ba mẹ không muốn anh học mỹ thuật nên để được học ở đây anh đã phải miệt mài học cả 2 trường…với ba mẹ anh quản lý mới là con đường anh phải đi…
- Ăn chút bánh này nhóc…cả ngày rồi…
- Cảm ơn anh…
- Không cần khách sáo…
- Lo không em?
- Không…
- Tụ tin dữ!
- Đương nhiên…em mà…
Nó cười, nụ cười tự nhiên như ánh nắng nhẹ nhàng mà làm Quân ngỡ ngàng…
Nó có lẽ là một cuốn sách mà Quân không thể nào biết được nội dung khi đọc lướt qua những trang đầu…Nhìn nó không ai biết nó dẫn chương trình xuất sắc như thế, tự tin, giọng nói truyền cảm thu hút, ứng phó với phát sinh của chương trình rất nhanh…nói thật khi đứng ra bảo lãnh cho nó dẫn chương trình Quân cũng như cá cược với chính mình…Những tình huống ngoài kịch bản được nó xử lý rất nhanh như đây là công việc nó làm lâu lắm rồi…Nhất là sự ăn ý nó với Quân tựa như 1 người, nó đã làm chủ được sân khấu…
Tất cả mọi người đều bất ngờ…liên tục thấy những tiếng xì xào đó có phải là Trịnh Gia Hân lớp thiết kế đó không…Với 1 Gia Hân lạnh lùng, ít giao tiếp. 1 Gia Hân ghi bản đăng ký không có năng khiếu…không ai có thể nghĩ đó là 1 người…
Kết thúc chương trình cũng đã khuya, nhỏ Hạnh có hẹn về trước…nó đành phải để Quân đưa về…
Đứng trước cổng trường, nó gặp Bảo:
- Hân hay quá nha…thế mà giờ Bảo mới biết
- Bảo quá lời rồi, Hân cũng bình thường thôi mà…
- Hân không có xe ạk, Bảo đưa về nghen…
- Bảo về trước đi, Hân đợi bạn…
Quân đã tới nơi:
- Về thôi nhóc…
- Hân về nghe!
Hân đi rồi bảo vẫn nhìn theo bóng dáng mất hút dần, bạn Hân là Quân ư? Họ thân như thế từ bao giờ? Lẽ nào người ta nói đều đúng…
Hà nội về đêm. Đẹp và yên bình quá…giang tay đón gió thấy mọi ưu phiền như tan biến…đã lâu rồi nó mới thấy thoải mái như thế này…
- Nhóc làm anh ngạc nhiên quá đó…
- Đã bảo không gọi em là nhóc nữa mà…...
« Trước12345...11Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog