↓↓ Đọc Truyện Cappuccino 2.0 Full - Maximus
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Lợi dụng lúc đó, hai thằng còn lại bổ ngay 2 gậy vào người tôi đau kinh khủng. Cơ bắp tôi giật liên hồi vì đau đớn, cuối cùng tôi cũng phải gục ngã, nằm phệt ra cả mặt đất. Hai bả vai tôi tê dại đi chẳng còn cảm giác được gì.
- Tao xin lỗi, làm vướng bận mày rồi!
Thằng Vũ hỗn hễnh ôm vết thương.
- Xin lỗi cái gì, nếu không có mày tao cũng không đánh lại 3 thằng nó đâu!
- Uầy, chắc số tao làm đại ca không được rồi!
- Đàn em mày đâu, sao hôm nay mày đi có một mình thế?
- Tao không dự tính trước tình huống này!
- Im đi, đã bị đánh còn lắm mồm!
Bọn đàn em thằng Nghĩa quát lớn.
- Bọn mày không sợ người ngoài để ý sao?
- Cái quán này đươc anh Nghĩa bao hết sáng này rồi, bọn bây chịu khó đợi cho đến khi anh Nghĩa hoàn thành xong kế hoạch nhé!
- Lũ khốn, mày dám…
- Chống cự à?
Tôi tức tối định nhỗm lên thì bọn nó đã vung gậy đánh vào tay tôi đau tê tái.
- Bọn bây ngu lắm, tưởng anh Nghĩa không biết kế hoạch của bọn bây à? Trứng mà dám chọi với đá, không biết lượng sức!
Với lợi thế nắm trong tay, bọn nó mặc nhiên sĩ vả tôi và thằng Vũ một cách thậm tệ. Bọn tôi chỉ biết cúi mặt để bọn nó làm thế mà chẳng thế nào chống trả dù chỉ một lời. Tôi và nó đã thấm mệt do bị đánh cả rồi, nếu bây giờ bị bọn nó đánh nữa, tôi e là sẽ chẳng chịu được bao lâu. Chẳng lẽ tôi đành phải để Ngọc Lan rơi vào tay của thằng Nghĩa một cách dễ dàng đến thế sao?
Tuy nhiên, thằng Vũ chẳng tỏ ra lo lắng gì, chỉ chăm chú nhìn vào đồng hồ mà tặc lưỡi:
- Sao tới giờ này chưa đến nhỉ?
- Hử, ai đến?
- Thì viện binh?
- Mày bảo sao?
- Thì lúc nãy tao giơ 10 ngón tay lên là ám chỉ mày đợi 10 phút nữa viện binh sẽ đến ai bảo mày hấp tấp làm gì để bị đánh cho ra nông nỗi thế này!
- Thế ra có viện bình thiệt à?
- Thiệt!
- Là ai?
Tuy nhiên, nó chưa nói gì viện bình đã chạy lộc xộc từ ngoài quán vào một cách hối hả. Người đó chẳng phải ai xa lạ, cũng chẳng phải kì nhân dị sĩ gì, mà người đó rất đặc trưng với hương nước hoa quen thuộc, hương lily.
Tất nhiên người đó không ai khác chính là Lam Ngọc, mới vừa bước vào nàng đã trừng mắt với bọn nó:
- Ba anh này sao đánh người bừa bãi thế hả?
- Trùi ùi, em gái nào dễ thương thế này! Bạn của 2 thằng này đó hả?
- Tôi không đùa!
- Coi kìa, nhìn mặt giận dễ thương phết, cho anh nựng cái nào!
Thằng đó chưa kịp đụng vào đôi má mủm mịm, thì đã bị nàng chộp lấy cánh tay tọng liền vào ngực 2 đấm trời giáng khiến nó há hốc ngã lăn ra đất.
Thằng còn lại mới vừa vung tay đã bị nàng xọc thằng ngón tay vào chấn thủy, ngã gục tại chỗ không kịp rú lên một lời nào.
Tất cả sự việc chỉ diễn ra trong một tíc tắc nhưng sức sát thương mà Lam Ngọc đã gây ra cho hai thằng quả thật là chẳng chê vào đâu được. Đòn nào đòn nấy thật dứt khoát và mạnh mẽ, quả không hổ danh là đai đen nhị đẳng.
- Đánh nhau quan trọng nhất là không được khinh địch cho dù người đó là có là ai đi chẳng nữa, đã phạm sai lầm thì đương nhiên sẽ phải trả giá đắt.
- Con nhãi kia, mày là ai?
Thằng còn lại rung lẫy bẫy nói như không ra hơi.
- Không cần biết tôi là ai, nếu muốn lành lặn bước ra khỏi chỗ này thì đi mau đi!
Mặc dù vẫn còn một chút tính sĩ diện nhưng nó vẫn run rẩy vứt gậy sắt xuống đất chạy nhanh ra khỏi quán cứ như Lam Ngọc là một con quái vật thực thụ vậy.
Khi mọi việc đã được giải quyết xong, Lam Ngọc bèn đi đến chỗ bọn tôi:
- Thì ra đây là kế hoạch của hai người sao?
- À ừ thì là vậy, nhưng gặp một chút rắc rối về võ vẽ thôi!
- Hừ, thế mà bảo không cần sự giúp đỡ đấy!
- Hề hề, tai nạn chút mà!
Đột nhiên sựt nhớ ra việc của Ngọc Lan, tôi lây vai nàng khẩn trương:
- Nhanh lên Ngọc, phải đi đến chỗ của Lanna đã!
- Sao, Lanna ở đâu!
- Lanna bị thằng Vũ bắt cóc đến khu du lịch Đại Nam rồi, mau đến đó đi!
- Phong có đùa không, Đại Nam à?
- Phong nghe rõ ràng là thế, mau lên đi!
Dù vẫn chưa hiểu được chuyện gì nhưng Lam Ngọc vẫn nhanh chóng chở tôi trên chiếc đạp điện của mình để đến chỗ tôi đã nói, chỉ để lại một mình thằng Vũ giải quyết những việc còn lại ở quán.
Trên đường đi, tôi cứ suy nghĩ về địa điểm Ngọc Lan đã nhắn cho tôi mãi. Đại Nam không phải là gần, nó ở tít Bình Dương những 40 cây số là ít. nếu đi xe máy nhanh lắm cũng phải mất 1 tiếng đồng hồ. Không hiểu sao thằng Nghĩa lại dẫn Ngọc Lan đến đó, phải chăng nó nghĩ càng xa thành phố càng tốt và chẳng có ai nhận ra nó ở đó? Càng nghĩ tôi càng rối và lâm vào bế tắc hoàn toàn.
- Này Phong, có chắc là thằng Nghĩa ở Đại Nam không?
- Phong cũng không chắc, nhưng Ngọc Lan đã nhắn thế, Phong không thể suy nghĩ được nhiều!
- Thôi thì cứ tới đó trước vậy, Phong chịu khó nhé, xe đạp điện chạy hơi chậm!
- Không sao, có phương tiện vào giờ phút này đã là may mắn lắm rồi!
Và Lam Ngọc có lẽ sẽ chở tôi ra Bình Dương thật nếu như bọn tôi không tình cờ chạy ngang qua khúc cua gần đường Hoàng Diệu cách trường tôi khoảng 2 cây số.
Lí do khiến tôi phải để ý đến khúc cua là vì nó có một nhà trọ tên là Đại Nam, khá giống với khu du lịch Đại Nam mà Ngọc Lan đã nhắc đến, ngay cả Lam Ngọc cũng nhắc đến nó khi đi ngang:
- Này Phong, nhà trọ Đại Nam kìa, dạo này nhiều nơi ăn theo khu du lịch đó nhỉ?
- Ừ, khu du lịch nổi tiếng mà!
Nhưng trong đầu tôi lúc đó không mấy để tâm đến những lời nới cũng Lam Ngọc. Việc tôi suy nghĩ hiện giờ chính là dòng tin nhắn cuối cùng của Ngọc Lan. Nếu thằng Vũ muốn hãm hại nàng và không muốn cho người ta biết thì không nhất thiết phải dẫn nàng đến nơi xa như thế. Thằng Nghĩa là một người tính toán tinh vi, nhưng không tinh vi đến mức phải đày đọa mình đến một nơi xa như vậy.
Và rồi tôi đã đi đến quyết định cuối cùng:
- Ngọc, dừng xe lại đi!
- Gì vậy?
- Quay trở về nhà trọ Đại Nam lúc nãy!
- Có việc gì sao?
- Thằng Nghĩa có thể ở đó, mau lên đi!
- Ngọc hiểu rồi!
Để tiết kiệm thời gian tôi xuống xe chạy bộ, còn Lam Ngọc loay hoay quành đầu xe lại chạy theo sau. Tôi lúc này thấp thõm hơn bao giờ hết, từng dòng máu cứ dồn vào tim tôi nghe cồn cào, bấn loạn cả nhịp tim. Từng bước chân trở nên vội vã, vội vã như chính tôi hiện giờ.
Không cần phải chào hỏi chủ nhà nghỉ, tôi hỏi thẳng ngay:
- Cô ơi, có cặp đôi nào vừa mới vào đây không ạ?
- Con nói thế sao cô trả lời được, ngày nào mà không cặp vào đấy chứ?
- Chậc…thì…phải rồi! Cô gái có mắt xanh đó cô, cô có thấy không?
- À, có đó, con hỏi làm gì?
- Nói cho con biết đi cô, họ ở phòng bao nhiêu vậy?
- Phòng 3, mà để làm gì?
- Không có thời gian nói…
Tuy nhiên khi tôi định đi vào thì bà chủ đó đã ngăn cản:
- Không được, chỗ của cô làm ăn tính vào phá à?
- Không phải, nhưng cô hiểu cho!
- Cô không cho vào đấy, cô mất khách thì ai đền đây?
- Thế bạn tôi bị hại, ai đền đây, cô có đền không?
Tôi tức tối hét lớn làm bà ta tái xanh cả mặt mày, đứng nép ra một bên. Chẳng một chút chần chừ, tôi xông thẳng vào trong, nhắm vào hướng cửa phòng số 3 lao đến tông một cú cật lực. Chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại có sức mạnh đến vậy, mọi thường chỉ tông nhẹ thôi, bả vai tôi đã nhức nhói cả lên, vậy mà trong cơn tức tối tôi đã tông mạnh cánh cửa đến hai lần, đạp nó 1 cú làm nó vỡ cả bản lề ngã rầm xuống đất.
Khi cánh cửa đã được tông ra, cảnh tượng tôi không muốn nhìn thấy cũng đã hiện rõ. Ngọc Lan đang nằm mê man trên giường khuôn mặt đỏ ửng cứ như say rượu. Nhưng điều khiến tôi bàng hoàng nhất là chiếc áo phông lúc nãy nàng mặc, đã bị bàn tay nhơ nhuốt của thằng Nghĩa lột phăng ra chỉ để lại chiếc ao lót còn bám víu yếu ớt trên cơ thể của nàng....