Old school Swatch Watches
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Dành Cho Những Trái Tim FA Full - GT40

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

*****
Bài nộp đúng hạn, may quá. Bé nhớ dai, lôi nó đi bằng được ^^. Lần đầu đi chơi riêng với một đứa con gái nó hồi hộp lắm, bước ra bước vào căn phòng chục mét vuông cả buổi như ma làm. Tính nó mọi hôm thì bộp chộp, nhưng giờ sao bỗng cẩn thận lạ ^^. Chủ yếu đi lại nghĩ ngợi liệt kê ra coi phải mang những thứ gì đi cho chu đáo. Rồi đặt ra đủ các trường hợp để ứng xử nữa, loạn hết cả đầu. Nhưng xen kẽ đó là niềm vui, niềm vui mà nó chưa gặp bao giờ.
Bữa đó nó và bé xem phim “500 days of summer”, bé bảo phim này có anh kiến trúc sư cũng ngố và vẽ đẹp y như nó vậy ^^. Vế vẽ đẹp thì nó thích, còn vế kia thì nó la. Bé kêu không ngố là gì! Ngố đến buồn cười ^^. Nó bảo ngố thì người chơi cùng cũng ngố! bé cãi ngố dễ thương nó mới chịu. Phim rất hay và lãng mạn, đôi chút có vài cảnh nóng. Bé bưng tay che mặt, còn nó kêu đầu độc nó coi phim 18+ làm bé đỏ hết cả mặt. Được nửa phim mệt quá hay sao bé ngả vô vai nó, nó hâm quá thốt lên “ơ!”. Bé nói xem ngả xem nghiêng vậy mới thoải mái, cho mượn đỡ chút tí đừng tính tiền ^^. Nó cười rồi ngồi im, cứng nhắc tới nỗi đứng dậy ra về xương sống kêu đến “cắc!”, may là chỉ nó biết mà thôi.
Mọi thứ cứ diễn ra tươi đẹp như thế, nó cảm thấy dường như bé sắp thuộc về nó rồi. Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi. Mọi chuyện diễn ra thuận buồm xuôi gió hơn nó tưởng nhiều, thằng bạn chỉ khéo lo thôi.
“Tỏ tình đi! Đèn chắc là xanh lét rồi!” thằng bạn giục.
- Tỏ thế nào? Nó ngơ ngác hỏi.
- Lôi em đi đâu đó kín, nói tớ yêu ấy! à không anh yêu em, hôn rồi kết thúc trong hạnh phúc, chấm hết! kịch bản đấy- làm đi.
- Có khi phải thế thật! Lâu quá rồi.
Nó nghĩ cách để thực hiện điều lãng mạn ấy.
Nhưng đời đâu ai biết được chữ ngờ…
*****
Buổi tối cái hôm định mệnh ấy, nó đã sẵn sàng đề nghị cho một buổi hẹn hò tỏ tình, chỉ đợi yahoo bên kia sáng đèn là chat thôi. Bé onl muộn, nó cũng vào trêu đùa như mọi ngày để cả hai cùng cười ^^. Nó đã gõ xong dòng hẹn hò chuẩn bị enter để gửi thôi, thì một dòng chữ hiện lên trước đến từ cửa sở chat bên kia.
- Tớ hỏi ấy một chuyện được không?
Nó hồi hộp, tiện tay xóa luôn cái dòng nó đã chuẩn bị.
- Ừ! Chuyện gì thế?
- Ấy là người con trai duy nhất trong lớp tớ chơi thân, đây là chuyện ít người biết, tớ muốn hỏi ý kiến của ấy, vì tớ chẳng hỏi được ai là con trai cả…
- Ừ! Cứ hỏi đi, biết gì tớ sẽ nói hết.
- Chuyện có liên quan tới anh L lớp mình đó.
- Anh L lớp mình làm sao? Nó gõ điên loạn, sợ hãi, hồi hộp, khó chịu! rất khó chịu. NHững ngón tay của nó đan vào gõ tùm lum trên phím khiến một câu ngắn ngủn be bét lỗi. Nó gõ lại bình tĩnh hơn “anh L làm sao?” rồi ngồi im ôm mặt không dám nhìn vào màn hình.
Một tiếng “pút” nhỏ phát ra báo hiệu tin nhắn được gửi tới, nó không muốn đọc tiếp nữa, không muốn biết kết quả nữa. Mặc kệ và bỏ đó nó đi vòng quanh nhà.
Một tiếng “buzz” khác kêu vang làm nó giật mình, không chịu nổi nữa nó thò tay tắt loa rồi ngồi vào xem.
- Tớ thích anh L.
Nó không tin vào mắt mình nữa! cái dòng chữ ấy như một cú đấm dí thẳng nó vật vào tựa lưng của ghế, mắt nó nhòa đi! Rơi ngay vào tận cùng của đau khổ, nó muốn mù! Mù ngay lập tức để không thấy bất cứ một dòng tin nào nữa.
Những tin nhắn vẫn không buông tha nó.
- Giờ tớ có nên nói với anh L là tớ thích anh ấy không?
- Tớ là con gái liệu tỏ tình trước có kì không?
- Ấy là con trai, là người tớ tin tưởng, ấy cho tớ lời khuyên được không?
Nó hét lên “TẠI SAO!!!” hét to mặc kệ cho cả xóm trọ có đổ dồn vào chửi bới mắng nhiếc nó ngay lúc này đi chăng nữa, kể cả bà chủ nhà có lập tức đuổi thì nó cũng kệ, nó như mất tất cả rồi, trái tim nó tan nát. Nó vớ lấy cái bàn phím giật mạnh khỏi case, rồi đập mạnh tung tóe vào thành bàn. Những phím chữ văng ra tứ tung xung quanh. Nó trống rỗng, gục xuống, nó không muốn trả lời bất cứ dòng nào ở cái màn hình chó chết kia. Phải tìm cách ngắt đi sự liên lạc duy nhất nên nó đập phím. Rồi thu lu một chỗ, nó gục đầu vào đau khổ.
Chán nản, vô vọng, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, nó đứng dậy vớ lấy chìa khóa xe một cách vô thức rồi mặc nguyên quần áo ở nhà đi ra ngoài đường. Nó rong ruổi khắp các phố xá rồi ngồi bệt trước thềm Nhà Hát Lớn nghĩ ngợi lung tung, vô định… mặc cho ngoài trời gió rét cắt da cắt thịt. Liệu sự run rẩy vì lạnh có bằng nỗi run rẩy của nó trong cảm xúc không?… Cái buốt của gió, của sương có bằng nỗi buốt mà trái tim nó đang chịu đựng không?… Buổi đêm vắng ngắt không có ai, ánh đèn lờ mờ phản chiếu một cái bóng vật vờ mỏng dính của nó lên trên thềm. Nó muốn khóc, nhưng không thể nhỏ ra một giọt…
Buổi hôm sau nó không đi học…
*****
Lão L cũng không phải là người Hà Nội. Khá đẹp trai, phòng trần và là con của một giám đốc công ty du lịch cỡ vừa ở ven khu biển phía bắc mạn Hạ Long. Lão hẳn là người chơi bời vì có tiền, nên mới tụt lớp như thế. Đi xe đẹp và xài đồ hiệu hơn hẳn thằng sinh viên quèn, hộc mặt kiếm dăm ba đồng như nó. Bảo sao mà bé không chú ý cho được. Biết về lão thế nên nó tự ti lắm, cứ tưởng bé cho nó cơ hội rồi chứ, không ngờ lại rơi xuống tận hố sâu thế này.
Việc bé tìm cách cho lão L biết tình cảm của mình khiến nó gần như phát điên. Nó quay cuồng tìm cơ hội níu giữ mọi thứ, cho dù nhận thức việc mất bé ngày càng rõ ràng.
Thời gian này lão L có quan hệ tốt với bé hơn, chắc họ đã bắt chuyện yahoo với nhau rồi, nó đoán thế. Tần suất nói chuyện của nó với bé ngày càng giảm, hẳn là do dành thời gian để chat với lão. Những tin nhắn cứ được gửi đi nhưng rất lâu sau mới trả lời làm nó nản dần. Những lúc hai người: lão- bé đứng nói chuyện với nhau trong lớp nó thấy nặng nề và lạc lõng vô cùng, Cực hơn là phải ra khỏi lớp khi họ trêu đùa, cười nói với nhau. Hai đứa bạn biết mà không cách nào giúp được nó, vì tình cảm con người ép làm sao được. Nó bắt đầu ghét! Ghét cả hai con người đấy!
VIệc ấy cứ kéo dài, cứ dai dẳng, nó không còn tâm trí gì để ý tới việc khác nữa. Học hành, công việc chểnh mảng. Nó thấy bất lực, bất lực vì không thể thay đổi tình hình. Mỗi ngày nó đều đấu tranh với việc lên lớp, đều cầu nguyện cho một trong hai người không đến để diễn cái trò tán tỉnh nhau trước mặt nó. Nếu có đến nó cũng sẽ ngồi xuống cuối lớp, gục mặt và cố gắng không nhìn tới phía bên kia mà thôi.
Đúng là bé không có năng khiếu vẽ vời thật, vài cá nhân bảo bé chạy chọt vào ngành này- nó không tin nhưng giờ phải tin. Bài vẽ mỹ thuật của bé trông như học sinh tiểu học, nghệch ngoạc trên giấy khi không có bàn tay nó. Nó muốn giúp nhưng những chuyện kia ngăn nó lại. Thậm chí giờ nó không còn xếp giá vẽ đứng cạnh bé nữa, ít nói chuyện với bé dần. Bé thì vẫn coi nó là bạn, biểu hiện của nó làm sao mà không biết được, bé có hỏi han, muốn biết nó có gặp chuyện gì không. Nó chối không thừa nhận có chuyện, chỉ khó chịu, bực dọc mỗi lần bị hỏi. Việc này như đụng tới nỗi đau của nó vậy. Có lúc gặng hỏi thì nó cáu! Nó hét lên “hỏi nhiều quá! Chẳng làm sao hết!” làm cả lớp đổ dồn vào đó. Bé bị bất ngờ, chỉ nhìn nó rồi lẳng lặng về chỗ không nói câu nào. Nó thấy nó khốn nạn quá thì chẳng nói chẳng rằng, xách cặp ra về…
Đứa bạn thân của bé nói với nó hai người đang hẹn hò với nhau, vậy là cảm giác mất bé ngày càng gần lại với nó, nó hoang mang lắm, sợ hãi cứ bao trùm nhưng chẳng biết phải làm sao. Cầu cứu thằng bạn, thằng bạn bó tay. Thằng bạn bảo khi hai người đã thích nhau, muốn làm chia tay tan nát cũng được nhưng lương tâm không cho phép, bảo nó tự lo đi. Nó buồn, chỗ cứu cánh duy nhất đã từ chối nó rồi…...
« Trước1...45678...16Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ