Disneyland 1972 Love the old s
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Hoa Hồng Xứ Khác Full - Nguyễn Nhật Ánh

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Hai chữ “tấn công” đầy hứa hẹn đó có một ma lực thật mãnh liệt. Tai tôi lập tức dỏng lên, còn trái tim thì đập thình thịch như cối giã gạo.
- Tấn cống bằng cách nào? – Tôi hồi hộp hỏi.
- Bằng thơ.
- Bằng thơ?
Tôi kêu lên bàng hoàng và cảm thấy lòng mình như thắt lại. Tưởng thằng Bá nó bày vẽ hay ho như thế nào, chứ nó xúi tôi làm thơ thì chẳng khác nào nó đẩy tôi vào chỗ chết. Thi sĩ tài hoa Ngu Kha đã kiên trì tỏ tình với Gia Khanh hết bài thơ này đến bài thơ khác còn không lay chuyển nổi trái tim i-nốc của nó, tài cán làng nhàng cỡ tôi ăn thua gì.
Vẻ mặt thất sắc của tôi khiến Bá ngạc nhiên:
- Làm gì mày tái mét thế? Hay là mày sợ?
- Việc gì phải sợ! Nhưng tao thấy kế hoạch của mày không ổn! – Tôi nói như mếu – Tấn công bằng thơ thì đến Tết Công-gô mới mong có kết quả! Thằng Ngữ làm cả khối thơ tình cho Gia Khanh mà có “thu hoạch” được gì đâu!
Bá nhìn tôi lom lom:
- Thằng Ngữ làm thơ cho Gia Khanh hồi nào?
Tôi thở dài, chẳng buồn giấu giếm nữa:
- Ngu Kha chính là nó!
- Hà hà! – Bá cười khinh khỉnh – Vậy mà tao hỏi, nó cứ chối bai bải. Được rồi, nó sẽ biết tay tao!
Rồi Bá liếc tôi, trách:
- Còn mày nữa! Cả mày cũng giấu tao!
Tôi chống chế:
- Tại thằng Ngữ nó dặn tao giữ bí mật cho nó. Vả lại, hồi đó khác. Hồi đó, tao chưa thấy… thương Gia Khanh.
Nói xong, bất giác tôi cảm thấy ngượng ngùng và vội vã nhìn xuống đất.
Bá đúng là một bậc sư phụ có lương tâm. Thấy tôi xấu hổ, nó không nỡ chọc quê, mà gật gù độ lượng:
- Mà thôi, chuyện cũ bỏ qua! Bây giờ tính tiếp chuyện mới!
Nghe nhắc “chuyện mới”, tôi giật mình ngước lên:
- Chuyện làm thơ hả?
- Thì chuyện đó chứ chuyện gì!
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi, thôi, tao không làm đâu! Tao đã nói rồi…
Sự bướng bỉnh của tôi khiến Bá nổi cáu. Nó sẵng giọng:
- Không có “thôi, thôi” gì hết! Nếu mày cãi lời tao thì mày đi mà tán tỉnh Gia Khanh lấy một mình, tao không thèm “cố vấn” cho mày nữa!
Thấy Bá giận dỗi, tôi bỗng lo sốt vó. Tôi đang cần nó như cá cần nước. Nó mà bỏ rơi tôi, có cho vàng tôi cũng chẳng dám “tấn công” Gia Khanh một mình. Vì vậy, tôi đành bấm bụng năn nỉ:
- Thôi được rồi, tao sẽ làm theo lời mày. Tao sẽ làm thơ.
Nói chuyện làm thơ mà sao giọng tôi thiểu não như sắp khóc đến nơi. Trước đây, tôi hào hứng làm thơ biết bao nhiêu. Tôi mơ trở thành thi sĩ. Tôi thèm làm Nguyễn Du, Nguyễn Bính đến cháy lòng. Tôi đã dẫn thằng Ngữ đi uống cà phê ngày này qua ngày khác để mong nó “xúc động” mà đăng thơ tôi. Vậy mà bây giờ nghe nhắc đến chữ “thơ”, tôi bỗng đâm ra sợ hãi.
Hồi trước, tôi hì hục làm thơ là cốt để đăng báo, cốt để trở thành thi sĩ. Còn bây giờ Bá “bắt” tôi làm thơ là cốt để… tỏ tình. Hồi trước là nghệ thuật vị nghệ thuật. Bây giờ là nghệ thuật vị nhân sinh. Hồi trước, tôi làm thơ có ẹ đến đâu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến… hòa bình thế giới, cùng lắm là nghe thằng Ngữ chê ỏng chê eo. Còn bây giờ mọi sự nghiêm trọng hơn nhiều. Nếu tôi ngốc nghếch xổ “thơ con cóc” ra tặng Gia Khanh, không những nó sẽ cười vào mũi tôi mà nó còn co cẳng chạy dài, không hẹn ngày trở lại. Nếu vậy thì tao sẽ sống với ai, Bá ơi là Bá!
Dường như đọc được nỗi lo lắng trong mắt tôi, Bá hùng hồn động viên:
- Mày đừng lo, tao sẽ làm chung với mày! Hai đứa xúm vô làm một bài, chắc chắn thơ sẽ hay!
Sự hứa hẹn của Bá giúp tôi yên tâm phần nào. Tôi gật đầu:
- Ừ, mày làm phụ với tao đi!
Thế là trưa hôm sau, đợi cho tiếng trống tan trường vang lên, tôi với Bá nháy nhau ở lại. Hai đứa giả vờ loay hoay tìm cái gì đó trong ngăn bàn để nấn ná đợi cho tụi kia ra trước. Đến khi lớp học vắng hoe không còn một mống, tôi với Bá liền ngồi xích lại bên nhau và xé giấy trong tập ra bắt đầu… làm thơ. Tụi tôi không dám sáng tác tại gia, sợ tụi thằng Nghị dòm ngó.
Hóa ra thằng Bá cóc biết gì thơ với thẩn. Nó còn tệ hơn tôi. Dù sao tôi cũng được nhà thơ Ngu Kha chỉ cho vài đường nhập môn, chứ Bá thì mù tịt. Nó nhận xét và chê bai thơ của người khác thì giỏi, còn đến khi tự mình “sáng tác”, nó bậm môi tẩy tẩy xóa xóa một hồi rồi cắn bút ngó tôi:
- Làm thơ khó thật mày ạ!
- Thì khó chứ sao!
Tôi đáp, giọng ỉu xìu. Từ nãy đến giờ, tôi cũng chẳng nghĩ được một câu thơ nào ra hồn. Kiểu này chắc kế hoạch tấn công bằng thơ của Bá phá sản đến nơi.
- Giờ tính sao mày? – Bá lại hỏi.
Bá đã mất hết vẻ hùng hổ. Nó hỏi tôi y như cậu học trò thỉnh giáo… sư phụ. Vẻ mặt hoang mang của nó khiến tôi phì cười.
- Còn cười nữa! – Bá nhăn mặt.
Thấy sư phụ bắt đầu cáu kỉnh, tôi vội vã làm nghiêm, hiến kế:
- Giờ chỉ còn một cách.
- Cách gì?
- Kiếm một tập thơ tiền chiến.
- Chi vậy?
- Học tập chứ chi! Thằng Ngữ từng bảo vậy.
Lần đầu tiên Bá không bĩu môi khi nghe nhắc đến tên Ngữ. Nó vừa nếm trải cay đắng của việc làm thơ nên tỏ ra biết người biết ta hơn trước. Nghe tôi đề nghị, nó đồng ý ngay:
- Vậy mày đi kiếm đi!
Thế là tôi kiếm. Nhưng tôi không nhờ Ngữ. Hỏi Ngữ thì có ngay nhưng như vậy nó sẽ biết tỏng tòng tong ý đồ ám muội của tôi.
Tôi hỏi mượn mấy đứa lớp khác. Chiều hôm sau tôi kẹp nách cuốn “Việt Nam thi nhân tiền chiến” hối hả chạy đi tìm Bá.
Tôi bắt gặp nó ngoài bàn billard. Nó đang thi tài với thằng Nghị.
- Ra đây! – Tôi ngoắc Bá.
- Chờ tao chút! Gần xong rồi!
Tôi không dám bước vô phòng, sợ thằng Nghị nhìn thấy cuốn sách bửu bối của tôi. Tôi đành đứng chờ ngoài cửa.
Lát sau, Bá chạy ra:
- Chuyện gì vậy?
Tôi hí hửng giơ cuốn sách lên trước mặt nó.
Mặt Bá rạng rỡ hẳn lên. Nó khoát tay:
- Chuồn gấp trước khi thằng Nghị ra!
- Nó đâu rồi?
- Nó đang rửa tay trong kia!
Vừa nói, Bá vừa bá vai tôi kéo đi.
- Lên trường hả? – Tôi hỏi.
Bá lắc đầu:
- Giờ này trường đóng cửa rồi, đâu có vào được. Tao với mày về nhà.
- Về nhà? – Tôi giật thót.
- Ừ.
- Tụi thằng Ngữ thấy sao?
Bá hừ mũi:
- Thấy sao được! Tao với mày tót ra vườn ngồi làm.
Về tới nhà, tôi với Bá xé vội xé vàng mấy tờ giấy rồi cầm cuốn sách lẻn ra sau vườn.
Lót dép dưới mông, hai đứa ngồi bệt trên bãi cỏ nằm khuất sau bụi dâm bụt cuối vườn, hồi hộp mở sách ra xem. Cuốn sách dày cộm, toàn những thơ là thơ. Tôi và Bá chúi đầu vào đọc lấy đọc để.
Bài thơ nào trong sách tôi cũng thấy hay, nhưng “học tập” chúng như thế nào để làm được những bài thơ cũng hay như thế, sao tôi thấy gian nan quá. “Nghiên cứu” một hồi, tôi đâm nản chí, liền quay sang Bá:
- Sao mày? Học tập người ta được chút nào chưa?
Bá ưỡn ngực:
- Sao không được! Thông minh như tao học ít hiểu nhiều! – Rồi nó phán, giọng hách xì xằng – Mày lấy giấy viết ra đi, tao đọc cho mà chép!
Tôi sáng mắt lên:
- Mày nghĩ ra thơ rồi hả?
- Ừ. Một bài thơ cực kỳ tình tứ. Em Gia Khanh đọc xong, hẳn sẽ chết mệt vì mày!
Bá chứng nào tật nấy. Nó không bỏ được cái thói huênh hoang. Nhưng lần này, tôi thấy cái thói xấu đó sao mà đáng yêu quá chừng. Tôi liền trải tờ giấy lên đầu gối, cây viết cầm lăm lăm trên tay, và ngước mắt nhìn Bá, giục:
- Rồi! Đọc đi!
Bá đẩy gọng kính trên sống mũi, giở giọng trịnh trọng:
- Bài thơ lịch sử này có tựa đề là… “Biết đến bao giờ”!
- “Biết đến bao giờ” nghĩa là sao?
Bá nguýt tôi:
- Mày đừng có hấp tấp! Cứ ngồi yên đó nghe tao giải thích. “Biết đến bao giờ” là một lời nhắn gởi đến Gia Khanh, nó nói lên tình yêu và nỗi chờ mong mòn mỏi của mày. Khi biết được nỗi lòng… thòng của mày rồi, em sẽ tìm cách đáp lại.
Thằng Bá nói nghe thì sướng tai thật, nhưng tôi không tránh khỏi lo âu:...
« Trước1...1920212223...30Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ