XtGem Forum catalog
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Hoa Hồng Xứ Khác Full - Nguyễn Nhật Ánh

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Bá nhún vai:
- Tao là trường hợp đặc biệt! Tao không có máu mê gái như tụi mày! Tao chỉ khoái làm… giáo sư!
- Muốn làm giáo sư thì phải có… học trò! – Tôi gài bẫy – Tao tình nguyện làm học trò mày!
- Chi vậy? – Bá nheo mắt, hỏi giọng ngờ vực.
Tôi cười toe:
- Để nh mày chỉ giáo vài đường đặng đối phó với tụi thằng Ngữ, thằng Hòa chứ chi!
Tự dưng được tôi tôn làm sư phụ, Bá khoái lắm. Nó gật đầu, hào phóng:
- Được, được! Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó thì đâu có khó! Mày yên chí, tao sẽ giúp mày đánh bạt tụi… Anh văn!
Thấy Bá nổi máu cục bộ “Anh văn” – “Pháp văn”, tôi mừng rơn, liền giở giọng ai oán đế thêm:
- Tao chỉ sợ Gia Khanh nó học Anh văn, nó chê tụi Pháp văn mình.
Đúng như tôi nghĩ, nghe đụng đến “tụi Anh văn mình”, Bá sừng sộ liền:
- Sức mấy mà nó dám chê! Tụi con trai Anh văn là cái thá gì! Tụi nó đứa nào đứa nấy mặt mũi trông phát ớn. Chả bù với tụi Pháp văn mình! Tụi mình đứa nào cũng đẹp trai!
Nói xong, tự nhiên Bá nhe răng cười hì hì và đưa tay lên gãi cổ, vẻ lấp liếm. Chắc nó sực nhớ đến thằng Quang sún răng và họa sĩ Vinh mặt rỗ trong phe Pháp văn “tụi mình”.
Để đỡ lúng túng, Bá vội vã chuyển sang “bươi móc” chuyện học tập:
- Hơn nữa, tụi Pháp văn mình đứa nào học cũng khá, tụi Anh văn thua xa! Tụi nó suốt ngày cứ rong chơi, píc-níc, có lo học hành gì đâu!
Lần này thì Bá nói đúng được phân nửa. Phe Pháp văn quả thật học không đến nỗi tệ. Tháng vừa rồi, tôi đứng hạng ba, còn Bá đứng hạng sáu. Nhưng phe Anh văn cũng chẳng kém gì, thậm chí tụi nó còn “siêu” hơn tụi tôi. Hai vị trí nhất và nhì vừa qua đều thuộc quyền sở hữu của phe Anh văn. Vậy mà Bá dám bảo tụi Anh văn thua xa. Nó đúng là chúa khoác lác.
Thấy Bá bắt đầu cao hứng ba hoa, tôi bỗng đâm lo. Nếu cứ theo cái đà này, lát nữa “tham mưu” cho tôi chuyện tình cảm, dám nó chỉ đâu hỏng đó. Tôi liền vội vã can gián:
- Thôi, thôi, chuyện học tập để đó tính sau! Bây gi mày chỉ tao cách chống chọi với tụi thằng Hòa, thằng Ngữ đi! Một chống hai, làm sao tao địch lại?
Bá hừ mũi:
- Mày ngốc quá! Mày đang lâm vào tình huống một chống ba chứ không phải là chống hai!
- Chống ba? – Tôi chưng hửng.
- Chứ sao!
- Đứa nào nữa vậy?
- Thằng Nghị.
- Nghị? – Tôi kêu lên kinh ngạc.
Bá thản nhiên:
- Nó chứ ai!
Tiết lộ của Bá khiến tôi sững sờ. Tôi ấp úng nói:
- Tao có thấy nó… làm gì đâu!
Bá cười khẩy:
- Chính nó không làm gì mới nguy hiểm! Thằng Nghị hơn người là ở chỗ đó. Nó không phơi gan phơi ruột ra ngoài như tụi mày. Tụi mày là lửa. Nó là than. Lửa cháy một hồi rồi tắt. Còn than thì cứ ngun ngún cháy hoài. Chừng nào nó đốt em Gia Khanh thành… tro, nó mới thôi cháy!
Chuyện tình yêu mà thằng Bá nó nói nghe như chuyện người ta hốt cốt hỏa thiêu. Tôi rùng mình hỏi lại:
- Nó “đốt” Gia Khanh sao tao không biết?
Bá nhếch mép:
- Đần độn như mày làm sao biết nổi! Phải thông minh như tao mới thấy được mưu mô của thằng Nghị. Trong tụi mình, chỉ có nó là có xe Honda. Đó là một lợi thế vô song. Nếu mày tinh ý mày sẽ thấy trong tất cả các cuộc đi chơi của tụi Anh văn, bao giờ thằng Nghị cũng giành chở em Gia Khanh. Mà ông bà mình thì lại nói “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”!
Thoạt đầu, nghe thằng Bá chửi tôi đần, tôi giận tím ruột. Nhưng sau khi nghe nó “phân tích tình hình” một hồi, tôi quên hết giận hờn. Trong lòng tôi chỉ dậy lên mỗi nỗi lo thằng Nghị. Nghị tẩm ngẩm tầm ngầm, còn nguy hiểm gấp mấy lần Hòa và Ngữ. Vậy mà trước nay tôi không đề phòng nó. Tôi chỉ lo rình rập hai tên thi sĩ và ca sĩ phổi bò kia. Ngu ơi là ngu!
Tôi nói, cố tự trấn an:
- Nhưng đâu phải thằng Nghị chở Gia Khanh đi một mình! Còn thằng Ngữ, thằng Hòa đi chung nữa chi!
Bá bĩu môi:
- Thằng Ngữ, thằng Hòa thì làm được quái gì! Tụi nó đạp xe lếch thếch đằng sau, chỉ tổ hít bụi!
Bá nói đúng. Xe thô sơ làm sao chọi lại xe cơ giới. Tôi còn tệ hơn Hòa và Ngữ. Tôi không có nổi một chiếc xe đạp. Mỗi lần đi đâu xa, tôi toàn nhờ Bá đèo đi. Còn từ nhà đến trường, tôi lẽo đẽo cuốc bộ. Nếu thằng Nghị nổi hứng chở Gia Khanh lượn qua trước mặt tôi, tôi sẽ hít bụi mệt nghỉ. Phổi tôi sẽ dơ bẩn, vi trùng lúc nhúc. Tôi sẽ ho ra máu. Rồi đến một ngày đẹp trời nào đó, tôi sẽ… lăn đùng ra chết. Người ta sẽ đốt thi hài của tôi ra tro hệt như thằng Nghị lén lút đốt trái tim của Gia Khanh ra tro vậy. Còn Gia Khanh, nó sẽ không bao giờ biết tôi chết chính là vì nó. Vì nó khoái ngồi trên xe thằng Nghị mà không chịu leo xuống đất đi bộ cùng tôi cho… mỏi cẳng chơi.
Những hình ảnh u ám đó cứ lởn vởn trong đầu tôi khiến tôi xụi lơ. Tôi thở dài nói với Bá:
- Vậy bây giờ tao phải làm gì?
Bá cắn môi, trầm ngâm:
- Để tao nghĩ đã!
- Nghĩ lẹ lẹ đi!
Mặc cho tôi nóng nảy thúc giục, Bá chậm rãi lắc đầu:
- Tao không nghĩ ngay được đâu! Đây là chuyện nghiêm túc, đòi hỏi phải có thời gian nghiền ngẫm! Tao hẹn mày ba ngày.
Bá đã nói vậy, tôi không dám giục nó nữa. Giục nó, nó sẽ cho tôi là không “nghiêm túc”, nó sẽ chẳng thèm làm sư phụ tôi nữa. Mà tôi, trong thời điểm này tôi cần có sư phụ biết bao! Tôi đang tầm sư học đạo. Dĩ nhiên, không phải là đạo phật của một thời ghét cay nhan sắc, mặc dù đạo hiệu của tôi bây giờ vẫn được bắt đầu bằng chữ “Thích”. Đệ tử là Thích… Gia Khanh!
Chương 11:
Sau ba ngày, tôi kéo Bá ra quán cà phê.
Trước đây, hồi học làm thơ, tôi đãi Ngữ cà phê đen. Bây giờ, học… yêu, tôi đãi Bá cà phê sữa. Tình yêu quan trọnghơn thơ ca gấp một tỉ lần, vì vậy tôi không ngại ngần dốc cạn túi ra cung phụng “sư phụ”.
Nhưng ngồi một hồi, thấy sư phụ cứ rung đùi nhâm nhi từng ngụm cà phế và thả khói Capstan mù mịt, chưa có vẻ gì muốn chỉ giáo, tôi sốt ruột hỏi:
- Sao? Mày nghĩ ra chưa?
Bá từ tốn:
- Rồi.
- Rồi là sao?
- Từ từ tao nói.
Phán xong một câu, Bá lại lim dim thả hồn theo khói thuốc. Trong khi đó tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm như ngồi phải ổ kiến lửa, mắt không ngừng theo dõi vẻ mặt trịnh trọng của Bá. Đã mấy lần tôi tính mở miệng giục nhưng sợ cắt đứt luồng tư tưởng vĩ đại trong đầu nó, tôi đành mím chặt môi lại.
Đến khi uống gần hết ly cà phê và châm sang điếu thuốc thứ hai, Bá mới chậm rãi cất tiếng:
- Tao đã suy nghĩ suốt ba ngày đêm nay rồi…
Bá ngừng lại một chút để tăng thêm phần long trọng rồi hắng giọng “dạy” tiếp:
- Theo tao, để chinh phục được trái tim i-nốc của em Gia Khanh, trước tiên mày phải tuân thủ một lệnh cấm nghiêm ngặt…
- Lệnh cấm? – Tôi trố mắt.
Bá gật gù:
- Ừ. Cấm hát. Mày không được mở miệng hát bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào. Tiếng hát khủng khiếp của mày là một vũ khí phản chủ. Chỉ cần Gia Khanh nghe mày hát một lần là không bao giờ em dám bén mảng lại gần mày. Mày phải ghi xương khắc cốt điều đó!
Lệnh cấm của Bá quá khe khắt khiến tôi đâm lo. Tôi nhìn Bá, nhăn nhó:
- Tao không hát trước mặt Gia Khanh là được rồi! Những lúc không có nó, tao muốn hát hò gì kệ tao chứ!
Bá quắc mắt:
- Không được! Hát hoài, mày sẽ quen miệng! Tục ngữ có câu “Ăn cắp quen tay, ngủ ngày quen mắt”! Hát cũng như ăn cắp vậy, làm hoài sẽ quen, nguy hiểm lắm!
Thật tôi chưa thấy ai ăn nói liều mạng như Bá. Nó so sánh chuyện ca hát với chuyện ăn cắp khiến tóc gáy tôi cứ dựng đứng cả lên. Nhưng tôi không dám cãi. Sư phụ dẫu nói sai, đệ tử cũng đành phải khép nép gật đầu:
- Được rồi, tao sẽ không bao giờ ca hát nữa!
- Bất cứ nơi đâu?
- Bất cứ nơi đâu.
- Bất cứ lúc nào?
Tôi rầu rĩ:
- Bất cứ lúc nào.
Bá có vẻ hài lòng trước sự ngoan ngoãn của tên đệ tử si tình. Nó gục gặc đầu:
- Tốt lắm! Bây giờ tới bước thứ hai: bước tấn công!...
« Trước1...1819202122...30Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ