Teya Salat
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Cuối Cùng...Mình Cũng Thuộc Về Nhau! Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Đến trước Jewel Plaza, tôi liền dừng xe lại rồi bảo cô ta:
- Xuống xe đi, đến nơi rồi.
Xuống xe quay lại tôi đã thấy cô ta cúi gằm mặt đi xuống rồi đưa tay lên lau mắt. vậy đúng là khóc thật rồi.
- Vào trước đi, tôi cất xe vào sau.
Nói rồi tôi đi thẳng luôn vào hầm để xe. Đi ra ngoài rồi, tôi vẫn thấy cô ta đang chờ tôi ở đó. Haiz, tôi bảo cô ta đi vào trước đi vì bên ngoài trời rét thế này, cô ta lại mặc mỗi áo khoác thế kia sẽ rất lạnh thế mà chẳng chịu nghe gì cả, thật là.
- Này, sao không vào trước đi.
Tôi đi ra chỗ cô ta rồi nói.
- Em chờ anh. – cô ta ngẩng lên nhìn tôi, rụt rè trả lời.
- Ờ, vào đi.
Rồi cô ta đi vào trước rồi tôi lại là người (lẽo đẽo) đi sau, thật chẳng ra cái gì, haiz.
- Mua gì?
- Em mua cam ạ.
Sao giọng cô ta nghe buồn vậy chứ, cái mặt cũng buồn thiu. Nhìn cái vẻ mặt đấy mà tôi lại không chịu nổi. Sao không tươi tỉnh như mọi ngày chứ.
Tôi thở dài, ngước lên thì chẳng thấy cô ta đâu nữa. Thoắt cái đã đi đâu mất rồi. Tôi ngó nghiêng, vẫn không thấy cái dáng nhỏ nhắn kia đâu, vội chạy đi tìm. Lạ nhỉ, mà chỗ bán cam ở đâu, tôi không rành mấy cái này nên có biết đâu. Thật là, điên người mất thôi.
Chạy đi một vòng, tôi mới tháy biển chỉ dẫn sơ đồ siêu thị, bực cả mình. Mất công đi lên tận tầng hai mới thấy cô ta đang đứng chọn cam một mình ở kia. Nhìn cô ta kìa, đi mua đồ cho tên kia có khác, vừa lựa cam lại còn cười tủm tỉm nữa, ghét thế chứ. Tôi đi từ từ đến chỗ cô ta, nói giọng bực bội.
- Này, cô đi đâu thế hả, có đi thì cũng phải gọi tôi một tiếng chứ.
- Ơ, em xin lỗi – cô ta ngẩng lên nhìn tôi, nhăn nhó cứ như là bị ai bắt nạt không bằng – em đang đứng xem mấy cái vòng thì đã không thấy anh đâu.
Nhìn mặt cô ta thì tội lỗi, tôi thì cứ như người đi bắt nạt trẻ con vậy ý. Chưa biết phải nói gì, bỗng cô ta gọi làm tôi giật cả mình.
- Anh ơi, mình đi thôi anh.
Lần này cũng biết điều mà gọi tôi rồi đây. Tôi đi sau cô ta vòng vèo lên xuống một lúc thì thấy cô ta rẽ vào khu bán…sữa. Hehe, nhìn cô ta phải kiễng lên để với mấy hộp sữakìa. Chiều sao khiêm tốn nó khổ thế nó. Nhìn cô ta cứ nhảy lên lấy mà mắc cười quá đi. Ơ, nhưng mà…cái tủ…
- Cẩn thận đó.
“Râm…”
Tôi lao đến rồi vội kéo cô ta chạy ra thật nhanh trước khi cái tủ đổ ập xuống đất. Ôi, may mà tôi vẫn kịp.
- Cô làm gì thế hả, suýt nữa thì chết rồi đó.
Quát cô ra rồi tôi mới nhìn xuống. Mặt cô ta tái mét, sợ đến thế sao. Cô ta cứ nhìn quay ra cái tủ đổ chổng kềnh dưới đất mà người cứ run run.
- Này, cô sao thế?
Tôi vội lay mạnh rồi gọi cô ta. Ngẩn ra một lúc rồi cô ta bỗng ôm chặt lấy tôi.
- Hạo Du, anh không sao chứ?
Nhìn cô ta kìa, lo lắng quá đây mà. Thế này thì chắc vẫn còn yêu tôi nhiều lắm, hehe. Tôi vội đẩy cô ta ra, bao người đến xem rồi kìa. Rắc rối quá đi, nhân viên siêu thị cũng đến rồi. Giải quyết một hồi cuối cùng bọn tôi phải mua tất đống sữa này về, chết mất, một đống thế này dùng bao giờ mới hết chứ, thật là…
- Anh à, em xin lỗi.
Cô ta vừa lẽo đẽo theo sau tôi vừa lý nhí. Tôi chẳng thèm nói gì. Bảo bực thì có bực nhưng không ai bị thương là may rồi, haiz.
- Anh muốn thanh toán bằng gì ạ?
Tôi đưa thẻ tín dụng cho cô nhân viên rồi bảo.
- Mang đống sữa này đến địa chỉ này cho tôi.
- Dạ vâng. Của anh cả phí vận chuyển là…ạ.
Tôi cầm lấy hóa đơn rồi đi ra ngoài. Nhìn cô ta kìa, chắc sợ tôi giận nên cứ im thin thít mà theo tôi cho đến cả lúc lên xe.
- Này, sao cứ im lặng thế?
Ra khỏi siêu thị một lúc mà vẫn thấy cô ta ngồi im, tôi mới quay lại hỏi. Chắc chắn là sợ tôi giận đây mà, nhưng vẫn muốn chọc cô ta xem:
- Hic, em sợ anh giận nên…
Biết ngay mà, haha, tôi bịt miệng cười khúc khích rồi lại lấy lại giọng bình thường.
- Sợ tôi giận thật hả?
- Dạ, vâng…
- Cô không sao là đỡ rắc rối cho tôi rồi.
- Anh không giận em chứ. – giọng cô ta vẫn cứ nhỏ tí sau lưng tôi.
- Ờ, ai thèm giận cô làm gì.
- Hihi, cám ơn anh.
Nghe giọng cô ta phấn khởi mà tôi lại không sao khỏi…buồn cười. Lại còn bày đặt cảm ơn tôi nữa chứ, chưa thấy ai ngốc như vậy.
- Này, cô xem mấy giờ rồi.
- Dạ, bây giờ là…mới sáu giờ hơn một tẹo thôi ạ.
- Vậy à, đi ăn kem không?
- Kem ý ạ, có ạ, hihi.
Được tôi mời nên sướng quá kìa, thú vị thật. Vòng vèo mãi, cuối cùng cũng đến được quán tủ của tôi. Kem ở đây rất là OK. Thực ra quán này là Tiểu Giang chỉ cho tôi, bọn tôi đến đây ăn rất nhiều lần rồi. Không biết đưa cô ta đến có rắc rối gì không đây.
- A, Diamond.
- Ơ, cô cũng biết quán này hả? – tôi ngạc nhiên, nó khá là kín đáo vì tận sâu trong ngõ.
- Hì, thì Tú Giang chỉ cho em. Bọn em ăn kem ở đây nhiều lần rồi. Đặc biệt là Gelato vị dâu tươi, vị xoài và socola cũng rất ngon.
- Ừm, tôi thích socola nâu sậm. Ăn bao giờ chưa?
- Không 0.o, em nghĩ là nó…rất đắng. Em chỉ ăn socola sữa thôi ạ.
- Hehe, ngốc thế, cũng là socola thôi mà. Xuống xe đi nào.
Không hiểu sao tôi lại cười một cách tự nhiên như thế rồi bảo cô ta xuống. Tôi đang lạnh lùng cơ mà. Không được, phải thật lạnh lùng!
Tôi xuống được xe, chuẩn bị dắt vào thì chợt quay lại thấy cô ta nhìn vào Diamond mà cười rất tươi. Hai má hình như bị lạnh nên cứ đỏ hồng lên, cái mũi nữa kìa. Sao mà…dưới ánh sáng đèn của quán, cô ta trông lại nổi bật đến thế. Hai mắt to tròn sáng long lanh thu hút kinh khủng. Tôi cứ đứng ngẩn ra nhìn cô ta rồi chợt như tỉnh lại mà tự cốc đầu mình một phát. Tôi bị làm sao rồi, sao cô ta dễ thương bằng Tiểu Giang của tôi được chứ. Hic, nhưng sao mắt tôi không rời cô ta được thế này, mặt lại cứ đỏ bừng lên, còn tim. Ôi, tim…hình như đang cứ đập dồn dập dồn dập.
Tôi lại cốc đầu mình một phát rồi dắt xe ngay ra chỗ gửi, nhất quyết không nhìn cô ta nữa. Dắt xe lại, thấy cô ta vẫn đứng ngoài cửa quán, hình như đang hát gì đó, môi mấp máy mà, hai chân còn như đang nhún nhảy. Tôi lại ngẩn ra lần nữa, rồi chạy đến, cố lấy giọng (lạnh lùng):
- Này, bảo vào trước cơ mà, đứng đấy làm gì nữa, hả.
- Ơ, sao anh lại quát em, em chờ anh mà.
Tự dưng mặt cô ra xị xuống làm tôi lại chẳng biết nói gì nữa, thấy tội lỗi làm sao, hic.
- Ờ, thôi vào.
Nghe tôi nói vậy, cô ta lại tươi tỉnh ngay, đi vào lại còn nhảy chân sáo ra điều thích thú lắm đây. Con nít thật. Tôi đi sau nhìn cô ta rồi bỗng bật cười một mình.
Vào quán, bọn tôi chọn một bàn gần cửa sổ nhìn ra đường, vừa lúc nhân viện phục vụ bàn đi đến:
- Hai anh chị ăn gì ạ?
- Cho tôi một gelato vị socola và… – tôi quay ra nhìn cô ta.
- …một gelato vị dâu sữa ạ.
- Vâng, anh chị đợi cho vài phút ạ.
Nói rồi chị nhân viên đi vào trong luôn. Trong lúc chờ đợi, tôi nhìn quanh quán, Noel sắp đến rồi nên quán trang trí toàn vòng hoa trạng nguyên và bông tuyết. Nhanh thật đấy, Noel năm ngoái tôi cùng Tiểu Giang đến nhà thờ và ở bên nhau cho đến hơn mười hai giờ đêm. Năm nay có cô ta rồi, không biết thế nào đây, haiz, chỉ sợ bố mẹ lại sang đòi ăn Noel cùng thì…
- Sao anh lại thở dài? – cô ta tròn mắt nhìn tôi.
Tôi còn đang chưa biết trả lời sao thì kem đã được mang ra rồi.
- Một socola cho anh, một dâu sữa cho cô bé xinh xắn này và…một ly uyên ương ạ.
- Chúng tôi đâu có gọi ly uyên ương này, có nhầm không vậy? – tôi chỉ vào ly uyên ương.
- Dạ, hai tuần lễ trước giáng sinh, những đôi nam nữ đến Diamond sẽ được thêm một ly kem uyên ương làm quà tặng ạ.
- Vậy à, được rồi, cám ơn.
- Vâng, chúc anh và…cô bé xinh đẹp này ngon miệng.
Trời ơi, gì chứ, anh và cô bé xinh đẹp này là sao, nhân viên kiểu gì vậy....
« Trước1...3334353637...255Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ