↓↓ Truyện Cuối Cùng...Mình Cũng Thuộc Về Nhau! Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
Nhưng tôi không dám nhắn lại cho anh ta, mà cũng chẳng biết phải giải thích sao nữa. Suy cho cùng thì, lỗi cũng đâu phải (hoàn toàn) do tôi, nếu trời không mưa thì tôi cũng sẽ đi chơi với Đình Phong thôi, cũng không đến gặp Hạo Du đâu mà, đằng nào…anh ta cũng vẫn phải chờ!
Haiz, nghĩ thì nghĩ là thế nhưng tôi vẫn đồng ý gặp mẹ Hạo Du đây mà, thì tôi vẫn thấy tội lỗi ý. Mà chắc phải có chuyện gì thì bác ấy mới hẹn gặp tôi đúng không, haiz, thấy lo lắng chút xíu, không biết là vì chuyện gì.
Hết ngóng ra ngoài cửa, tôi lại nhìn điện thoại, còn năm phút nữa mới đến giờ hẹn cơ, tại tôi tan học là đến ngay nên hơi sớm (quá), mà cũng tại hẹn với người lớn nên tôi cũng không muốn mang tiếng là vô phép, vậy đấy.
- Tiểu Minh?
Là mẹ Hạo Du. Thấy bác ấy đến, tôi vội vàng đứng dậy lễ phép mỉm cười chào lại, còn kéo ghế mời bác ấy ngồi.
- Cháu chào bác, mời bác ngồi.
- Ừ, cám ơn con. Con thay đổi nhiều quá, xinh đẹp và trưởng thành hơn trước nhiều rồi.
- Hì, cám ơn bác đã khen ạ.
Tôi lại khẽ cười, hơi ngại khi nghe mẹ Hạo Du gọi tôi là con.
- Hì, mà có phải bác đến trễ không nhỉ?
- Dạ không đâu ạ, tại cháu đến hơi sớm thôi.
Rồi phục vụ bàn đến. Sau một vài phút gọi đồ thì hai ly café sữa cũng được mang ra, tôi đưa tay mời bác rồi mới định hỏi ngay vào vấn đề chính, nhưng bác ấy lại là người mở lời trước.
- Tiểu Minh, không biết con có thấy phiền khi bác hẹn gặp con thế này không. Bác có chuyện cần nói với con.
- Hì, dạ không đâu ạ. Có chuyện gì bác cứ nói đi ạ.
- Ừm, cám ơn con, chuyện là thế này, mấy hôm trước là sinh nhật Hạo Du…con có biết không?
Hic, tôi biết ngay là liên quan đến chuyện này mà.
- Cháu biết ạ.
- Hôm ấy…có phải thằng bé đã hẹn gặp con?
- Dạ…vâng ạ. – tôi thật thà nói – Nhưng hôm ấy…
- Ừ, bác biết, hôm ấy con không đến. Có phải vì trời mưa hay…con có lí do gì khác.
Nghe mẹ Hạo Du nói thế, tôi bỗng dưng cảm thấy lúng túng, chẳng biết phải trả lời sao nữa.
Hình như thấy thái độ của tôi, bác ấy lại tiếp tục cất tiếng.
- Bác xin lỗi, thực ra bác không có lí do gì để hỏi con như vậy cả, nếu không không trả lời, bác cũng không hỏi đến nữa. Chỉ là…Tiểu Minh này, hôm ấy Hạo Du đã chờ con, đến đêm mới về… Thằng bé về nhà trong tình trạng người ướt sũng nước mưa, toàn thân lạnh ngắt…
Vậy đúng là Hạo Du đã chờ tôi thật… Sao lại ngốc nghếch đến thế chứ, trời mưa lạnh như thế, đứng chờ bao nhiêu tiếng đồng hồ để đến nỗi “người ướt sũng”, “toàn thân lạnh ngắt”, không thấy tôi đến thì về đi chứ, còn chờ làm gì. Aizz, thật là…
- Cháu…xin…xin…xin lỗi… – tôi nhìn vào bác ấy, mặt nhăn nhó (vì thấy tội lỗi vô cùng >.<)
- Không, bác không trách con, việc con đồng ý đến gặp bác đã làm bác thấy cảm kích quá rồi. Bác nói thế, chỉ vì, bác mong con có thể giúp bác một chuyện, mong là con không từ chối bác.
Bác ấy nói rồi nhìn tôi bằng ánh mắt không thể nào âu yếm hơn.
- Dạ, có chuyện gì bác cứ nói ạ, nếu cháu giúp được nhất định cháu sẽ giúp.
- Hạo Du… Thằng bé đang ốm, nó sốt cao lắm nhưng không chịu đi viện, cũng không chịu để bác sĩ đến khám, bác muốn ở bên chăm mà nó cũng không cho, nó bảo chỉ muốn ở một mình. Bác lo cho Hạo Du lắm nhưng chẳng biết phải làm sao. Con có thể giúp bác…đến chăm sóc cho thằng bé được không. Bác nghĩ nếu là con…có thể thằng bé sẽ nghe lời.
Người phụ nữ trước mặt tôi nói rồi bỗng đưa tay nắm chặt lấy tay tôi. Tôi hoàn toàn có thể thấy được sự lo lắng và tình yêu con trong mắt bác ấy, như vậy tôi sao nỡ từ chối chứ. Nhưng…đến chăm sóc Hạo Du? Cứ cho là tôi đi “chuộc lại lỗi lầm” đi, điều ấy cũng… Đến chăm một người con trái khác (tại nhà), không phải họ hàng thân thích, không phải người yêu, không phải bạn bè thân thiết…, tôi thấy là không ổn cho lắm, chưa cần đến Đình Phong biết, để mọi người biết cũng không hay rồi.
Nghĩ ra được một lí do từ chối, tôi mới nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay bác ấy.
- Bác ạ, cháu cũng thấy mình có lỗi, nhưng chuyện này… Cháu xin lỗi, cháu không thể, tại sao bác không nhờ một ai đó khác ạ, chẳng hẹn là bạn cùng lớp của Hạo Du…
- Tiểu Minh, chắc con cũng biết… Hôm trước con đã gặp thằng bé rồi đúng không? – vẫn là giọng nói dịu nhẹ, ánh mắt âu yếm đấy.
Ý bác ấy là biết chuyện gì đây?
- Đúng là hôm trước cháu đã gặp Hạo Du, nhưng biết… Ý bác là chuyện gì ạ?
- Ưm, con biết không, trong cơn mê sảng, Hạo Du không ngớt gọi tên con, con hiểu ý bác không?
À, ý bác là chuyện Hạo Du nói…anh đã yêu tôi. Chuyện đấy là thật sao, không, chỉ là một trò đùa thôi. Nhưng tại sao đến mẹ anh cũng nói đến điều này như thể nó là sự thực?
Không hiểu sao cứ nghĩ đến chuyện này, bản thân tôi lại có cảm giác muốn né tránh, muốn trốn chạy…
- Cháu xin lỗi, bác nhờ người khác đi ạ, cháu…cháu phải về rồi, cháu đi trước ạ, cháu xin lỗi.
Tôi nói rồi xách túi và đứng dậy ngay, nhưng tôi đang định bước đi thì lại thấy bác ấy nắm lấy cổ tay tôi.
- Bác mong là con sẽ suy nghĩ lại, con hãy cứ coi là con giúp bác thôi, được không con. Chuyện này thực sự là bác mong có sự giúp đỡ của con chứ không hề liên quan đến Hạo Du cả. Nhìn thằng bé ốm sốt nằm ở nhà, không muốn bất kì ai chăm sóc, bác xót xa vô cùng. Cứ coi là con làm ơn cho một người mẹ như bác, nhé Tiểu Minh, bác thực sự không còn cách nào khác mới phải đến gặp con…
- Bác…
Tôi nhìn vào mắt, rồi vào tay người phụ nữ đang đứng trước mặt. “Cứ coi là con làm ơn cho một người mẹ như bác”, bác ấy đã nói như vậy, tôi nào dám từ chối, ánh mắt bác ấy nhìn tôi, quả thực có những tia khẩn cầu, tình thương thì không thiếu rồi.
Tôi nhìn bác ấy hồi lâu, rồi sau một loạt những suy nghĩ đầy mâu thuẫn, tôi mới gật đầu, rồi lại ngồi xuống ghế.
- Bác đã nói như vậy…
- Vậy là con đã đồng ý rồi sao Tiểu Minh, cám ơn con, bác cám ơn con nhiều lắm.
Mẹ Hạo Du nói rồi cả khuôn mặt bừng sáng bởi một nụ cười, hiền từ và hạnh phúc vô cùng, đến giờ tôi mới để ý, mắt bác ấy…nước mắt đã chực trào ra. Haiz, đúng là người mẹ nào cũng hết lòng lo cho con cái, vậy mà trước kia, có người kể cho tôi là không được bố mẹ bạn quan tâm đây.
- Không có gì ạ, nhưng cháu phải về nhà đã, rồi mới đến được.
- Ừ, được rồi, con cứ về đi. À, con có thể giúp bác thêm một việc được không?
Tôi đang toan đứng dậy thì lại nghe tiếng bác ấy liền quay ra.
- Dạ, việc gì bác cứ nói.
- Con có thể nấu cho Hạo Du chút gì ăn không, từ hôm ốm đến giờ, bác chỉ ép thằng bé ăn được một chút lúc nó ngủ nửa mê nửa tỉnh. Còn lúc khác, nó không chịu ăn gì, kể cả đồ bác nấu…
- Dạ…được ạ. Vậy cháu về đây ạ.
Nói rồi tôi đứng dậy chào bác ấy và đi luôn về. Ngồi trên taxi (Đình Phong bận ở công ti mấy hôm nay không về nên tôi lười tự đi xe), tôi cứ suy nghĩ mãi về lời đề nghị của mẹ Hạo Du, đành rằng tôi đã đồng ý nhưng vẫn thấy…sao sao. Haiz, còn cả chuyện Hạo Du có tình cảm với tôi nữa chứ, thật sự không muốn tin mà. Mà nghĩ đi nghĩ lại, sao chuyện đấy có thể là thật được chứ, mà có là thật… Thôi, tôi đã nghĩ là giả dối thì cứ cho là giả dối đi, không nên nghĩ ngợi nhiều. Nốt lần này thôi, tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến anh ta nữa, chỉ lần này nữa thôi.
Bước vào nhà, việc tôi làm đầu tiên là…thay quần áo. Tất nhiên, vì tôi không thể sang chỗ Hạo Du ngay được, tôi còn phải nấu cho anh ra ít cháo. Aizz, rắc rối thật, từ ngày yêu Đình Phong, rất ít khi tôi phải đụng vào xoong nồi (tất nhiên là ít chứ không phải không bao giờ), nhất là những hôm Đình Phong đi vắng thế này, tôi toàn đến Miss… ăn. Giờ tự nhiên phải nấu cho người con trai khác, lại là người mình không ưa gì, khó chịu thật....