NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Cuối Cùng...Mình Cũng Thuộc Về Nhau! Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Đã mười một giờ rồi cơ à?
- Ừ.
Tôi trả lời lơ đãng. Đã mười một giờ hơn một tẹo, còn chưa đầy một tiếng nữa là qua sinh nhật Đình Phong, chắc tôi phải mau về thôi, tôi đã hứa về trước mười hai giờ… Còn về…xem Đình Phong ăn bánh sinh nhật và thổi nến. Chắc giờ anh đang lo lắng và mong tôi về lắm, từ lúc tôi đi đến giờ đã gọi cho tôi không dưới chục cuộc, tôi không dám nói là đang ở đâu, chỉ nói sẽ về sớm (trước mười hai giờ). Cũng tại Hạo Du khi ngủ cứ nắm chặt tay tôi không chịu buông, tôi thì (không hiểu sao) lại không nỡ bỏ về nên…
- Tiểu Minh này…
- Gì thế?
Nghe thấy Hạo Du gọi mình, tôi liền hỏi ngay.
- Nãy anh say quá, xin lỗi em…
Haiz, cũng biết xin lỗi cơ đấy, làm người ta sợ và…lo muốn chết. Aizz…, cho dù là say nhưng dám ôm hôn tôi là một hành động không thể chấp nhận được, hic, tự nhiên thấy có lỗi với Đình Phong ghê gớm.
Nghĩ vậy nhưng tôi cũng chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Rồi được vài phút im lặng, tôi lại nghe thấy Hạo Du lên tiếng:
- Tiểu Minh, em có nhớ…hôm nay là ngày gì không?
Hôm nay ư?
Hình như…tôi có nhớ.
- 24 tháng 9. – tôi trả lời bâng quơ.
- Trả lời vậy, tức là không nhớ rồi…
Giọng Hạo Du trầm trầm, buồn buồn vang lên. Tôi không trả lời, thì biết trả lời sao. Nói là hôm nay sinh nhật Đình Phong? Hay nói đúng ra câu trả lời, là kỉ niệm ngày cưới?
Nhưng mà không ổn, thế nào cũng không ổn.
Mà chắc gì ý anh ta đã là như vậy, haiz.
Đành đánh trống lảng =.=
- Đỡ mệt chưa? – tôi nói trống không, thực chẳng biết xưng thế nào. Sáng nay khi nói chuyện, tôi đã xưng “em”, nãy bực tức thì xưng “tôi”, giờ lại thấy không đến mức gần gũi, thân thiết để gọi anh- em, cũng lại không đến nỗi xa cách mà nói “tôi”. Đành nói trống không.
- Ừm, anh đỡ rồi. Một lần nữa xin lỗi em, xin lỗi đã làm phiền em.
- Vậy…về đây.
Tôi nói rồi xách túi đứng dậy ngay (nãy quay lại mới biết cái túi để quên chưa nhặt lên). Chợt thấy Hạo Du giữ tay tôi lại. Thấy tôi quay lại nhìn, anh mới vội bỏ tay ra, nhưng mắt vẫn nhìn tôi.
- Phải về rồi sao? Muộn thế này rồi… Em ngủ lại đây đi, phòng em…
Hình như nhận ra cái nhíu mày khó hiểu của tôi, anh ta mới dừng câu nói lại. Gì chứ, bảo người ta ở lại ngủ sao, cho dù Hạo Du có TỪNG là chồng tôi, nhà này cũng từng là nhà của tôi, ai mà đảm bảo được anh ta sẽ không làm như vừa nãy với tôi chứ.
Rồi tôi không nói gì mà quay lưng đi luôn, chợt lại thấy Hạo Du lên tiếng:
- Để anh đưa em về nhé, muộn lắm rồi. Con gái đi ngoài đường giờ này không an toàn…
- Thôi, đi cùng người say còn không an toàn hơn.
- Anh sẽ đi cùng thôi.
- Không cần đâu.
Tôi dứt khoát trả lời. Thoáng thấy trong mắt Hạo Du tràn ngập sự tiếc nuối.
- Anh tiễn em.
Nghe Hạo Du nói, tôi không nỡ từ chối nữa, đành gật đầu.
- Ừm.
- Hì hì.
Hạo Du bỗng nhoẻn cười, ra bộ sung sướng lắm, còn tôi thì cứ coi như không nhìn thấy gì, tiếp tục giữ bộ mặt lạnh tanh đi xuống nhà. Thực ra trong lòng cũng đang hơi bất ổn. Tim như muốn nhảy ra nhảy vào, haiz. Điên quá rồi.
- Em về nhé, đi cẩn thận đấy. Nếu có thể, nhắn cho anh một cái tim sau khi về để anh đỡ lo nhé.
Ai cần anh lo cho tôi, tôi nghĩ thầm trong đầu như vậy nhưng rồi lại chép miệng:
- Biết vậy.
Trả lời hờ hững, rồi không chào Hạo Du một tiếng, tôi lên xe đi luôn. Muộn thế này rồi quả thực đi một mình trên đường rất đáng sợ, cũng may đi xe máy, từ nhà Hạo Du về đến nhà chắc chỉ mất tám đến mười phút.
Nhưng vẫn đáng sợ lắm, đường tối thui =.=. Tôi run người nhìn xung quanh vắng vẻ mà hối hận, biết thế cứ để Hạo Du đi cùng về có phải hơn không, haizzz…
Nhìn thấy khu chung cư Đại Phát từ từ hiện ra trước mặt mà tôi mừng quýnh (tí trào nước mắt). Cất xe rồi, tôi xách túi chạy thẳng luôn một mạch vào thang máy, chọn tầng thứ 36. Lên đến nơi rồi, tôi sang liền nhà Đình Phong.
- Phong Phong à, Phong Phong…
Hic, không biết anh có giận tôi không, lo quá.
- Phong Pho…
Chưa gọi hết câu, cánh cửa trước mặt tôi đã bật mở, ánh sáng bên trong lọt ra ngoài sáng hẳn một góc tôi đứng. Đình Phong – mặc áo thun đen bó sát – đứng giữa cửa ra vào nhìn tôi với vẻ mặt rất sát thủ TT- TT.
- Sao giờ này em mới về hả, có biết anh lo lắm kh…
Đình Phong chưa nói hết câu, tôi đã nhảy vào ôm chặt lấy anh, ôm chặt, còn tranh thủ hít hà hương thơm trên người anh.
- Nhớ anh quá.
Tức thì anh cũng ghì chặt lấy tôi:
- Thiệt hả.
- Chứ sao, hì hì.
- Ừ, vợ yêu vào đi.
Đình Phong nói rồi “rộng lượng” cho tôi vào nhà. Còn tôi chỉ biết cười toe, chờ anh đóng cửa rồi cùng đi vào, làm con gái lợi thế vậy đó, tha hồ…làm nũng, hehe.
Đi vào, toi thấy chiếc bánh sinh nhật to đùng “made by me” có dòng chữ đỏ: Happy birthday Phong yêu đang “ngự” trên bàn kia. Tôi thích thú kéo tay Đình Phong rồi để anh ngồi xuống. Bây giờ mới cắm nến đây.
- Cắm hết nhé. – tôi cười.
- Ừ ừ.
Đình Phong cũng híp mắt cười. Nhìn anh như vậy mà tôi chỉ muốn cắn cho một cái vào má.
- Tắt đèn, tắt đèn nhanh.
Đình Phong đang ngồi ôm thành ghế, dựa cằm háo hức nhìn cái bánh, nghe tôi nói nhanh nhẹn chạy ra tắt đèn ngay. Nhìn anh kìa, cứ như trẻ con vậy. Thế mà đã 21 tuổi rồi!
- Hihi, thích quá, thích quá!
Là giọng Đình Phong đấy ạ. Anh tắt đèn xong là hớn hở chạy lại gần cái bánh ngay, còn cười một cách rất thích thú. Mắt anh tràn ngập niềm hạnh phúc. Điều đó làm tôi cũng thấy vui theo.
Tôi nhìn anh, cười bảo:
- Anh ước đi rồi thổi nến.
- Ừ, anh ước đây.
Rồi Đình Phong nhắm mắt và chắp tay lại ngay, vẻ mặt rất thành tâm.
Tôi ngồi đối diện, im lặng ngồi nhìn anh ước, trong lòng khấp khởi vui mừng, cũng không khỏi tò mò không biết Đình Phong ước gì, anh thì còn thiếu gì nữa đâu nhỉ, người hoàn hảo như thế…
- Hi, anh ước xong rồi.
- Thổi nến.
Tôi khẽ cười. Thế là Đình Phong bắt đầu phồng miệng, lấy hơi khẽ thổi tắt từng cái, từng cái nến một, mắt hấp háy. Đình Phong của tôi là thế đấy, lúc thì lạnh lùng, khó gần (đối với người khác thôi nhé), lúc thì như một đứa trẻ, những sở thích “dễ thương” của anh, có người lớn nào lại có như vậy không?
Tôi bất giác đưa tay xoa đầu Đình Phong, cười hiền. Anh chắc không biết tôi đang nghĩ gì nên ngước lên nhìn tôi khó hiểu rồi lại cúi xuống thổi nến, căn phòng tối dần, tối dần.
Cây nến cuối cùng vụt tắt. Ánh sáng duy nhất trong phòng không còn nên căn phòng trở nên vô cùng tối. Bất ngờ, tôi cảm nhận được vị ngọt ngọt nơi đầu môi. Đình Phong hôn tôi dịu dàng trong vài giây rồi lại “biến mất”. Tôi ngại ngùng mở mắt ra thì đã thấy đèn trong nhà bật sáng trở lại. Đình Phong từ chỗ ổ điện chạy lên bên tôi, anh cười hì hì. Chờ anh ngồi xuống, tôi mới khe khẽ hát:
- Happy birthday to you, happy birthday to you…
Đình Phong cũng hát theo tôi, anh hát hay lắm, hihi.
Rồi tôi lấy ngay thìa cho anh và nhìn anh ăn những miếng đầu tiên.
- Vợ yêu, em biết không, bánh em làm ngon hơn bất kì chiếc bánh gato nào trên đời. Và em là người đầu bếp giỏi nhất.
Tôi biết anh đang nịnh tôi! Vì tôi biết, bánh tôi làm còn chẳng thể bằng được bánh của anh.
- Em không tin à? Thật đấy, ít nhất là đối với anh. Vì em là người đầu tiên làm bánh cho anh ăn trong ngày sinh nhật. Cũng là người đầu tiên cắm nến cho anh thổi. Trước khi anh gặp em, chưa ai đối xử tốt với anh đến thế. Đây là cái bánh sinh nhật thứ tư trong đời anh được ăn.
Tôi ngẩn người ra nhìn anh. Đình Phong chưa bao giờ nói với tôi điều đó. Đó là lí do anh luôn đòi tôi phải tự tay làm bánh cho anh ăn trong ngày sinh nhật sao, lại còn muốn có thật nhiều nến để thổi cho “đã”. Hoá ra lí do là vậy, 21 tuổi mà mới có bốn lần được ăn bánh, được thổi nến trong ngày sinh nhật…...
« Trước1...185186187188189...255Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog