↓↓ Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
…
Yuu không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng chỉ va chạm đầu nên chảy máu và một số chấn thương mềm do té mạnh xuống đường. Nhưng đầu va chạm cũng tương đối mạnh nên có có thật sự ổn hay không thì phải đợi Yuu tỉnh lại mới biết được.
o0o
Phòng bà nội cậu…
- Con nói gì? Yuu của ta đã xảy ra chuyện gì? bà nổi giận khi nghe cậu nói. – Con nghe rõ đây nếu nó có mệnh hệ gì ta sẽ tính tội vào con! Con hãy chuẩn bị để chịu trách nhiệm về Yuu đi!
Lập tức bà bắt Gia Huy đưa mình đến phòng Yuu liền.
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”
Điện thoại cậu đổ chuông.
- Alo.
- “Bây giờ cậu rảnh không?” cô hỏi.
- Có chuyện gì không?
- “Lúc nãy tớ quên đưa cậu xem thứ này, nếu cậu rảnh thì…”
- Lúc khác được không? Bây giờ tớ có việc rồi, bye cậu!
“Tút tút”
Lần đầu tiên cậu dập máy trước cô, thoáng buồn nhưng rồi nghĩ chả có gì nên không nghĩ ngợi thêm.
- Bây giờ làm sao với cái hong bì này đây? Haizzz đành đợi cậu rảnh vậy. À mà…hồi sáng có phải Gia Tuệ không nhỉ? Nếu là Gia Tuệ tại sao lại có vẻ thân thiết với hắn đến mức để hắn bồng trên tay đi như thế? Nếu là Gia Tuệ thì cô ấy đã quên rằng hắn đã từng làm gì với cô ấy rồi sao? Ahssss cô vò đầu bứt tóc. – Chuyện này mình thấy có chuyện gì đó kì kì thế nào nhỉ? Có khi nào hắn với Gia Tuệ xỏ mũi mình không?…Mình thấy Gia Tuệ không phải là người như vậy…Hay là hỏi hắn? mà tự nhiên hỏi thì kì quá hắn thì liên quan gì đến mình đâu. Chậc bây giờ làm sao??? rảnh rỗi sinh nông nổi cô nghĩ lung tung đưa ra mọi câu hỏi coi như tạo công ăn việc làm cho não bộ.
…
Nếu cô biết rằng đang có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn rằng sẽ không còn khoảng trống cho não bộ nghĩ lung tung nữa…
Hy vọng rằng Yuu sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng đến với cô ấy!!!…
Một ngày đẹp trời…
- Chị Trâm Anh ơi! Chị xong hết chưa? cô vừa gõ cửa phòng Trâm Anh vừa hỏi.
- Ra liền ra liền! Trâm Anh lật đật mở cửa.
- Đi thôi chị hai! cô khoác tay Trâm Anh đi.
- Gia Bảo đã tới chưa? Trâm Anh hỏi.
- Dạ chưa, chắc cậu ấy đến liền ý mà hì à nội đang chờ dưới nhà đó chị.
Thời tiết mát mẻ, thời gian thuận lợi nên một buổi picnic đã được nội chọn để tổ chức. Tất cả mọi người đều chuẩn bị rất chu đáo cho buổi picnic này bởi lệnh của nội đưa ra.
…
- Con thử gọi cho Gia Bảo xem nó đến chưa? Chả lẽ bắt già với hai đứa nặn cổ cò hở?
- Con gọi rồi nhưng không liên lạc được nội ạ. cô trả lời.
- Có lẽ bận chút gì đó chắc Gia Bảo sẽ đến ngay thôi nội à. Trâm Anh nói.
- Bận đến mức khôngbớt được 30 giây gọi điện đến sao? Cả nhà đợi nó đã 3 tiếng rồi còn gì?
Cô rất hiểu và cảm thông cho cậu nhưng lời nội nói cũng có lí, dạo này có vẻ cậu rất bận rộn. Không gọi cho cô còn những lần cô gọi cậu chỉ nói được vài câu và vội dập máy…
o0o
Bệnh viện…
Cả Gia Bảo, Gia Huy và bà nội đều đứng hồi hộp chờ kết quả kiểm tra của Yuu…
- Sao rồi bác sĩ? bà vội chạy lại nắm tay áo vị bác sĩ vừa bước ra.
- Xin bà bình tĩnh! Kết quả kiểm tra cho thấy cô ấy rất bình thường.
- Vậy sao đã mấy ngày con bé vẫn hôn mê như thế? bà gắt.
- Chuyện này…bác sĩ ấp úng. – Chúng tôi nghĩ rằng…có thể do lúc còn tỉnh táo cô ấy đã chịu cú sock lớn nào đó và bây giờ có cơ hội cô ấy không muốn tỉnh lại nữa.
- Có cách nào giúp được Yuu không bác sĩ? cậu lo lắng vì cậu là người biết rõ nhất vì sao Yuu như thế.
- Tôi nghĩ rằng mọi người nên nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, nói cho cô ấy những điều tốt đẹp, những điều cô ấy còn dang dở cần cô ấy tỉnh lại để thực hiện và những điều khiến cô ấy hy vọng để cô ấy có niềm tin thức dậy.
- Cảm ơn bác sĩ! Gia Huy nói.
Vị bác sĩ gật đầu chào rồi trở lại với công việc của mình.
- Gia Bảo! cậu vừa bước đi được vài bước thì bà gọi lại. – Con đã nghe những gì bác sĩ vừa nói rồi chứ?
- …cậu vẫn im lặng nghe bà nói.
- Yuu của ta cần một điều để hy vọng và…
- Nội thôi nói kiểu một Yuu của ta hai cũng Yuu của ta để nói với con được không?
- Ta nói như vậy sở dĩ vì ta muốn nhắc nhở con rằng ta chỉ chấp nhận duy nhất có Yuu là cháu dâu của ta thôi.
- Con biết, con biết nội chỉ cần Yuu và cần cô ấy để thanh tẩy lương tâm nội đúng chứ?
- Gia Bảo! Gia Huy quát. – Đây là bệnh viện có gì về nhà nói chuyện sau.
Cậu không nói thêm, không nhìn thêm và bỏ đi khỏi nơi đó.
- Gia Bảo! Hoàng Gia Bảo! nội gọi cậu.
Nhưng cậu vẫn mặc kệ và chỉ cho đó là những tiếng vo ve bên tai vì cậu biết rằng chuyenẹ gì sẽ xảy ra nếu cậu quay đầu lại…
o0o
Nhà cô…
- Có lẽ cậu ấy không đến được rồi, mình đón taxi đi trước đi nội! Địa chỉ con cũng nói cho cậu ấy biết rồi có gì cậu ấy đến đây không thấy ai ở nhà chắc sẽ đến đó thôi, bây giờ mình qua đón ngoại rồi đi thôi. cô nói.
- Haizzz đành vậy thôi. nội thở dài.
…
“Tin tin”
Vừa ra đến cổng liền có một xế hộp bấm còi dừng lại trước mặt mọi người.
Cô nhìn vào xe…thì ra là hắn- tên Tiểu Phong mà cô gọi.
- Hi em! hắn giơ tay chào cô.
Cô thấy mặt hắn liền nguýt một cái dài và không thèm để ý nữa.
- Đi thôi nội! cô khoác tay nội đi.
- Ai vậy Na Na? Trâm Anh hỏi cô.
- Con chào nội! Chào em! hắn xuống xe chạy đến cúi đầu lịch sự chào nội và Trâm Anh ra dáng một người trưởng thành và lịch thiệp.
*Cái tên Đại Tiểu Phong này, hắn còn biết nội mình nữa cơ her…* cô tròn mắt.
- Chào anh! Trâm Anh đáp lại lịch sự.
- Ai vậy bé Na? nội nhìn hắn dò xét và hỏi cô.
- Dạ…
- Con là bạn Na Na thưa nội! cô chưa kịp trả lời hắn đã nhanh miệng.
- Bạn? Ai là bạn anh? cô đanh lại.
- Cái lần viên đá có cánh ấy em quên rồi sao? hắn gợi lại chuyện cũ để cô nhớ mình là kẻ “tội lỗi”
Cô lừ hắn đay nghiến.
- Bây giờ cả nhà định đi đâu ạ? hắn hỏi.
- Đi đâu liên quan gì đến Đại Tiểu Phong anh? cô đanh lại.
- Bé Na. Trâm Anh nhắc khéo.
- Mọi người đi đâu để con đưa mọi người đi ạ?
- Không giám phiền anh. cô.
- Chúng tôi đi picnic ở ngoại ô thành phố lận, tôi cũng gọi taxi rồi cảm ơn anh! Trâm Anh nói.
- Picnic à? Vậy mọi người cho con theo với nha nội? hắn xin xỏ.
- Điên à? Tự nhiên đòi đi theo chi? cô giật nảy lên.
- Chậc sao em nhanh quên chúng ta là bạn rồi vậy nhỉ? hắn tiếp tục nhắc khéo.
- Anh…hứ.
Nội nhìn qua Trâm Anh rồi nhìn cô.
- Ta thì không có ý kiến nhưng còn hai đứa thì sao? nội hỏi.
- Con thì tùy bé Na thôi, vì là bạn của em ấy mà. Trâm Anh nói.
- Kìa, mọi người đồng ý hết rồi chỉ còn mình em kìa. hắn đá đểu cô.
- Nếu tôi nói không anh có chịu ở nhà không?
- Ưmmm…hì không.
- Vậy sao còn hỏi chi?
- Em đúng là…thôi mọi người lên xe đi để con xách đồ cho. hắn cầm đồ đạc bỏ vào cốp xe sau và để mọi người lên xe.
Bánh xe bắt đầu chuyển bánh, tất cả cùng ghé qua đón ngoại và lên đường ra ngoại ô thành phố…
…
- À bé Na nè. nội gọi cô.
- Dạ?
- Quốc không đi được hả con?
- Dạ con có hỏi rồi nhưng anh ấy bận nên không đi được ạ.
- Nó làm gì mà dạo này không thấy tăm hơi đâu nhỉ, lần nào nói ghé vhơi cũng toàn hứa lèo không à. nội trách móc.
Hắn chỉ nhếch mép khi nghe nói đến Quốc bận, vì chính hắn hơn ai hết mới biết Quốc đang làm gì.
o0o
Trường học…
- Chào cậu! bác bảo vệ lên tiếng chào Quốc có vẻ rất vui.
- Chào bác! Quốc gật đầu chào lại....