Polaroid
NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? Full

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)”
Màn hình điện thoại cô sáng hiện lên tên “Đồ khốn!”
- Yes! cô bắt máy.
- “Cậu ngủ chưa?”
- Ngủ sao nghe được điện thoại cậu, à mà cậu nghĩ ra cách gì chưa?
- “Xítttttt…”
- Sao?
- “Ưm…có.”
- Cách gì?
- “abcdefgh$$$$…”
- Có chắc là được không?
- “May be”
- Dù sao cũng phải thử, mai gặp nha bye!
- “Na!”
- Ưhm!
- “Ngoài chuyện đó cậu không có gì để nói với tớ ah?”
- Ưm…tớ…cô gãi đầu.
- “Vậy thôi, chúc cậu ngủ đừng ngon! Gặp ác mộng để tớ đến cứu.”
- Mi tu.
“Tút tút tút”
- Tớ mà được ngủ thì có gặp ác mộng chục lần cũng được. cậu chán nản.
- Thưa cậu, bà lớn cho gọi cậu! một chị giúp việc kính cẩn.
- …cậu không trả lời chỉ bước thẳng lên phòng theo lời chị nói.
“Cốc cốc”
- Vào đi!
“Cạch”
- Gia Bảo hả con.
- …
- Sao con chưa chuẩn bị gì? Đừng nói là con định mặc thế này đến đó nha Gia Bảo?
Cậu nhìn lại mình từ chân lên một lượt…giày > quần jean > áo thun.
- Vâng!
- Chỗ đó là chỗ nào mà con định mặc thế này đến đó hả Gia Bảo?
- Vậy con phải mặc thế nào? Con thấy như vầy là quá ok rồi, con thấy thoải mái là được.
- Không lẽ con muốn con bé sau bao nhiêu năm gặp lại con trong bộ dạng này sao?
- Trước đây vẫn thế bây giờ vẫn vậy.
- Con đúng thật là…
- Là con yêu nội! cậu ôm bà xoay một vòng.
- Thôi thôi nội xin, thả nội xuống.
- Hì
- Chỉ được cái miệng là không ai bằng. bà dí nhẹ trán cậu.

Ngồi cùng xe bà đến biệt thự Family Rose, xuống xe cậu liền tách khỏi bà và đi một mình.
Qua cách bài trí cũng biết chủ của nó là một người thế nào, âm nhạc nhẹ nhàng nhưng đủ để người ta thấy phấn khích, đồ ăn thức uống, .. tất cả đều mang tính chất nhẹ nhàng nhưng rất sang trọng và tao nhã.
Cậu đút tay vào túi quần đứng một chỗ nhìn một vòng xung quanh mình…
Không thấy người muốn thấy đâu cậu lấy điện thoại ra bấm số gọi đi…

- Anh hai đến chưa?
- “…”
- Gì?
- “…”
- Hai cho em đu dây à?
- “…”
- Hai! Anh hai! Anh…
“Tút tút tút”
- Lại bẫy em, sao lần nào cũng mắc bẫy vậy hả Bảo? cậu nhìn màn hình điện thoại đã tắt mà tự chửi mình.
Bỗng có một bàn tay đặt lên vai cậu…cảm giác không lành…
- Hậy!
- Ai da…giọng một cô gái la lên đau đớn. – Ta nè, huuuu thả ra.
- Ta? Ta nào?
- Hu…thằng ranh này, thả ra coi.
- Giám chửi tôi thằng ranh nữa, cô giỏi nói lạy coi? cậu xiết chặt tay hơn.
- A ha…ta cứ chửi đấy, nhà ngươi nhanh quên quá nhỉ? Đáng ghét mờ.
- Nói! trời tối, ánh điện mập mờ cộng với mái tóc xõa của cô gái nên cậu không nhận ra là ai.
- Nghe giọng mà không biết hả? Ta không nói, chừng nào nhà ngươi nhận ra thì thả cũng được hứ.
*Nghe cũng có vẻ quen quen…nhưng sao mình không nhớ nhỉ? Khoan…cô ta xưng gì cơ? “Ta – Ngươi”…là…*
- Yuu! cậu tròn mắt, tay liền nới lỏng.
- Hứ, ta phải băm nhà ngươi ra mới được. gái khoanh tay trước ngực với đôi má phập phồng.
- Chà ngươi nhớn nhanh nhỉ? cậu vuốt cằm.
- Đừng có đánh trống lảng, giám quên ta hở, còn bao nhiêu năm không liên lạc nữa chứ.
- Sao tự nhiên về đây?
- Để xử ngươi được không?
- Ta hay wuynh ta thì cũng chưa biết. cậu vênh mặt.
- Ngươi…
- Ta đây! cậu ôm Yuu- một chiếc ôm của hai người bạn đã lâu không gặp.
- Tạm tha cho ngươi lần này đó. cuối cùng Yuu cũng nở nụ cười sau bao năm đi xa.
- Đừng tốn công kiếm nữa anh hai không đến được. thấy Yuu ngó nghiêng tìm gì đó cậu đoán ngay được suy nghĩ của nàng.
Nhận được câu trả lời từ cậu mặt Yuu có vẻ buồn hẳn.
- Ta có tìm đâu.
- Còn phải chối, nhìn ngươi là ta biết rồi.
- Anh ấy còn giận ta ah?
- Không biết.
- Ngươi đúng là…
- Ladies and gentlemen! giọng của vị MC cất lên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người. – Cảm ơn sự có mặt của qúy vị trong buổi tiệc chào mừng sự trở về của tiểu thư Yuu tại biệt thự Family Rose sau bao nhiêu năm xa nhà đi học.
“Rào rào rào”
- Bây giờ xin mời tiểu thư Yuu có đôi lời phát biểu!
“Rào rào rào”
- Đi đi kìa. cậu giục.
- Đợi ta hen.
Cậu nở nụ cười.
- Chào tất cả mọi người! Anh đâu cần đưa em lên mây thế chứ, em là cô gái bình thường chứ tiểu thư gì? Anh có nói thì chỉ cần vác loa lên nói nhỏ với em thôi sao lại nói lớn vậy chứ hihi.
Tất cả mọi người đều bật cười vì sự hóm hỉnh của Yuu.
- Con bé đáng yêu nhỉ? bà từ đâu xuất hiện cạnh cậu.
- …cậu nhún vai. *Nhưng không bằng Na của con!* cậu so sánh. *Không biết giờ này hỏ ngủ chưa ta…?*
- Tôi xin tuyên bố bữa tiệc bắt đầu! MC tuyên bố.
“Rào rào rào”
Sau tiếng vỗ tay là tiếng nhạc du dương vang lên.

- Ta về rồi đây! Yuu vỗ vai cậu. – A, con chào nội! Yuu cúi đầu lễ phép.
- Chào con! Chắc con đi học vất vả lắm nhỉ?
- Dạ không nội, con rất vui nữa là…hì.
- Bên Nhật có khác Việt Nam lắm không con?
- Dạ không ạ! Tất cả đều rất tốt, con ở đó như được ở Việt Nam- ở quê hương mình vậy. Hìhì…
- Con gái lớn chắc có nhiều anh để ý lắm hen?
- Làm gì có nội!
- Ngươi đang đỏ mặt rồi kìa. cậu trêu.
- Đâu đâu có. Yuu đưa hai tay lên má.
- Đây nè, nè. cậu vẫn chọcYuu.
- …nội cậu nhìn hai đứa vui vẻ cạnh nhau mà nở nụ cười hài lòng.
***
Chiến tranh lạnh.
Trường học…
Trong khi hai cô cậu đang cười giòn thì…
“RẦM” Hoàng Lâm vất cặp lên bàn kèm theo một tiếng đập bàn của mình.
- Mày sao vậy? biết lí do tại sao Hoàng Lâm làm thế nhưng cậu vẫn hỏi.
- Xê vào! Hoàng Lâm ra lệnh.
- Chỗ này của tao mờ, chỗ mày bên chỗ Ki…
- XÊ VÀO! – Hoàng Lâm trợn mắt quát ngang lời cậu.
Cậu như cái máy lập tức dịch vào trong.
Vẫn cùng bàn nhưng Hoàng Lâm một đầu Kì Lâm một đầu để cô cậu lọt vào giữa như dải phân cách.
- Xíttttt Bắc cực. cô nhìn Kì Lâm và ghé tai cậu nói nhỏ.
- Àiiiii Nam cực. cậu nhìn Hoàng Lâm.
- Chậc sao đến mức này chứ? cô mấm môi nói lí nhí.
“Hai cực” không cực nào chịu thua cực nào, liên tục hấp thụ nhiệt lạnh khiến trong lớp lúc nào cũng nóng hừng hực.
Đứa nào trong bọn nó nhìn hai tảng băng cũng lắc đầu ngán ngẩm.
- Xem ra cách của cậu chưa thực hiện đã phá sản hoàn toàn rồi. cô nhìn cậu đau khổ.
- Haizzz cậu thở dài.
****
Vài ngày sau…
Chiến tranh lạnh vẫn chưa nguôi ngoai thậm chí nhiệt độ còn thấp hơn nữa, thời gian song Lâm chiến tranh cũng là khoảng thời gian lớp cô không có sức sống, không giám nói lớn, không giám đùa giỡn, không giám…không giám…vì sợ hai tảng băng kia bắn miểng ra thì tiêu hết.

Giờ ăn trưa…
Song lâm không chịu đi đâu dù cho có ai kéo đi cũng không chịu đi chỉ ngồi yên trong lớp nhưng không quan tâm ngó ngàng đến nhau.

Căn tin…
Tất cả bọn nó ghép bàn lại chuẩn bị cho “cuộc họp gia đình” nơi căn tin.
- E hèm Kiên hắng giọng. – Hôm nay anh cả tụ tập…à không tổ chức cuộc họp gia đình là để bàn về việc dọn dẹp hai tảng băng bấy lâu của gia đình ta.
- Bác có cách gì chưa? cô hỏi.
- Đương nhiên là…
Đứa nào cũng căng mắt nhìn anh hai chúng hy vọng.
- Hì…chưa.
- Chả lẽ để bọn nó thế mãi sao? Quỳnh lên tiếng.
- Dĩ nhiên là không nên mới có cuộc họp này chứ, có vậy cũng hỏi nữa. Phát Xêkô.
- Có ai hiến kế hay không nào? cậu hỏi.
- Haizzz đứa nào cũng thở dài thượt.
- Chả lẽ bó tay sao? Hiền mít ướt.
- Sao bó được, tao nghĩ không có lửa thì khói cũng chả có. Hai đứa nó căng thẳng vậy chắc chắn là do có nguyên nhân nào đó. cô suy luận....
« Trước1...6970717273...124Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ