↓↓ Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
1 giây…2 giây…3 giây…4 giây…những giây tiếp theo…
…
- Cậu là của tớ! Tớ đã đánh dấu rồi đấy nhé! Không được cho bất cứ một boy nào dù già hay trẻ lớn hay bé ngoài tớ đụng tới cậu đâu đấy! cậu ra lệnh tổng.
Gật nhẹ
- Bây giờ cười lên nào! cậu béo má cô giống mặt cười.
Nhưng cô không hề thấy đau, không biết vì không thấy đau hay do cảm giác tê rân rân đang làm cô muội đi nữa.
- Về nha? cậu hỏi.
Gật
Và…cô đã chịu để cậu nắm tay đi trên phố.
***
FIRST KISS
(nụ hôn đầu tiên)
…
Hồi hộp? Run run? Ngạt thở? Ngọt ngào? Nồng cháy? Hay…phê phê???
Là thứ cảm giác nào trong số ấy hay là…một thứ cảm giác khác??? @?
Sáng hôm sau…
- Thưa nội con đi học. cô chào nội gấp gáp rồi chạy đi.
- Cẩn thận!
“Oạch”
Nội la lên cảnh báo cô nhưng không kịp mất rồi, một tư thế vồ ếch không lẫn vào đâu được.
- Ui da…cô rên rỉ. – Ôi cái mông tội nghiệp của tôi.
- Nội đã dặn con bao nhiêu lần là đi đứng phải cẩn thận rồi mà không chịu nghe là sao? Con gái con đứa mà…
- Nội ơi nội kéo con đứng dậy giúp con với nội!
- Kệ con! nội nói rồi quay mặt đi.
- Ơ Na…cậu bị sao vậy? đúng lúc cậu vừa tới thấy cô đo sàn liền đỡ cô đứng dậy.
- Không sao!
- Thui lão vào à. có cậu đến nội liền bỏ vào nhà.
*Chậc mất hình tượng quá Na ơi! Sao mày hậu đậu vậy hả?* cô tự trách.
- Không sao thật chứ?
- Thật mà, hì đi học đi. cô cười trừ.
…
- Na nè! cậu gọi nhỏ.
- Ưhm.
- Cuối tuần này…
- Sao?
- Cuối tuần này…bọn mình đến tu viện Maria nha?
- …chớp chớp, cô nhìn cậu ngạc nhiên. – Tớ tưởng cậu hứa cho có lệ thôi?
- Ờ thì…
- Mặt cậu đang đỏ kìa. cô trêu.
- Làm gì có.
- Có mà, haha trời…giống trái gấc lắm luôn ý.
- Chậc đã bảo là không mà. cậu quay sang chỗ khác giấu mặt đi.
- À, Bảo!
- Gì?
- Đưa dế mèn của cậu đây! cô xòe tay ra trước mặt cậu.
- Làm gì?
- Thì cứ đưa đây.
- …Áaaa hay là kiểm tra tớ hả? Tớ không đáng cho cậu tin à?
- Chậc thì cứ đưa đi mà.
- Không cậu khoanh tay trước ngực.
- Bây giờ có đưa không?
- Trong túi ấy, thích thì tự lấy.
Cậu để điện thoại sâu trong túi quần, nghĩ cô không giám lấy nên cậu thách thức.
Cậu đã nhầm to, có chuyện gì mà cô không giám làm một khi đã quyết tâm đâu chứ.
Cô nheo mắt bước lại gần cậu…
- A nhột cậu làm gì đấy? cậu nhảy lên.
- Lấy dế mèn trong túi cậu.
- Thôi thôi được rồi, tớ thua tớ thua! cậu xin tha.
- Vậy lấy ra đi.
- Nè.
Cô cũng lấy điện thoại của mình ra, thao tác gì đó một hồi với hai chiếc điện thoại rồi cười sung sướng.
- Xong! Trả cậu nè.
- Cậu vừa làm gì đấy? cậu hỏi.
- Hihi cô chỉ cười mà không trả lời.
Nhìn cô khó hiểu nhưng rồi cũng cất điện thoại vào túi và không thắc mắc thêm nữa.
…
“Cầm cây đàn trong tay anh đấy
Anh đàn lên tình ca mới viết
Tặng em tình yêu nhỏ bé là.. là la la lá
Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me”
Đi được một đoạn thì có chuông điện thoại reo lên.
Nhưng đã hết nhạc mà không ai bắt máy
- Điện thoại cậu hả? cậu hỏi. –Sao cậu không nghe máy?
- Ơ tớ tưởng của cậu. cô trả lời.
- Đâu phải nhạc của tớ…
“Cầm cây đàn trong tay anh đấy
Anh đàn lên tình ca mới viết
Tặng em tình yêu nhỏ bé là.. là la la lá…”
Nhạc chuông tiếp rục reo lên.
Cậu lấy điện thoại trong túi ra…
“…Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me…”
Nhìn vào túi mình- nơi âm thanh đó đang reo gọi…
Đúng là điện thoại của cậu.
Cậu đần mặt vì không biết chuyện gì xảy ra với chú dế yêu của mình.
- Nghe đi kìa. cô nhắc.
- Dạ!
- …
- Dạ!
- …
- DẠ?
- …
- Dạ!
- …
- Dạ!
Mệt nhọc cất điện thoại vào túi, thấy mặt cậu khó coi cô quan tâm
- Có chuyện gì ở nhà cậu à?
Lắc đầu
- Mà này, có phải cậu không? cậu hỏi.
- Tớ?
- Nhạc chuông đó.
- Híhí…cậu thích chứ?
- KHÔNG! cậu gắt.
- …ực cô nuốt khan.
Cậu bước lại, ghé sát mặt cô…
*Cậu định làm gì đấy?…Second kiss???* cô đang “đấu trí”.
Cô nhắm mắt thật chặt > thật chặt…
1 giây…2 giây…3 giây…
không có luồng điện nào chạy dọc người cô cả, cô hé một mắt nhìn ra…và…hai mắt…mặt cậu chỉ còn cách mặt cô 1cm…
- Mà là tớ rất thích! cậu nói rồi đứng thẳng lên.
Ửng hồng > tái > đỏ > cực đỏ…đó là giai đoạn biến sắc của cô.
…
“Cầm cây đàn trong tay anh đấy
Anh đàn lên tình ca mới viết
Tặng em tình yêu nhỏ bé là.. là la la lá
Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)”
Cậu bấm máy gọi vào số cô từ lúc nào, đến khi chuông đổ cô mới giật mình…
- Hihi…cậu tụm tịm.
*Thì ra là cùng nhạc chuông, cô bé này…hihi* cậu đang rên lên vì sướng.
…
Từ trước đến giờ chỉ có cậu biểu lộ tình cảm và là người chủ động nhưng hôm nay có thể thấy tình cảm trong cô đã hoàn toàn lên ngôi, hôm nay cô mới là người dành thế chủ động.
Muốn nhìn cô hoài nhưng nếu nhìn nữa sẽ trễ học mất
- Đi nào! cậu khoác qua vai cô đi.
Nếu không có cậu “lôi” đi chắc cô phải ngây ra đó vài tiếng nữa là ít, vốn dĩ cô đã hay thẹn thùng rồi mà.
…
#####
Tan trường…
- Kì Lâm! cô gọi.
Không trả lời
- Kì Lâm!
Không trả lời, không thèm ngoái nhìn
- Kì Lâm!
Kì Lâm cứ thế chạy đi không thèm đếm xỉa tới lời cô gọi.
- Hôm nay nó bị sao vậy?
- Chịu.
- A Hoàng Lâm! cô thấy Hoàng Lâm liền “tóm” lại.
- Bỏ ra! Hoàng Lâm lạnh lùng ra lệnh.
- Ơ…cô cứng họng.
Hoàng Lâm giật tay cô ra, có lẽ đang rất giận giữ.
Không nói thêm một câu Hoàng Lâm đã bỏ đi.
- Hai đứa này có chuyện gì vậy? cậu vuốt cằm suy nghĩ.
- Chắc là có chuyện rồi. cô đoán.
- Ôi dào…ghen tuông con bọ xít đó mà. thằng Phát Xêkô khoanh tay trước ngực.
- Ghen?
- Ai ghen? cậu hỏi.
- Hoàng Lâm à không Kì Lâm…mà không…là cả hai.
- Vì cái gì?
- Ơ ghít! Phát trả lời.
- Là cái gì? cô không hiểu.
- Là không biết.
- Rõ khổ, tiếng Việt không nói còn bày đặt nói tiếng Tây với Tàu. cậu mắng.
- Tây Tàu hồi nào, đó là tiếng một dân tộc thiểu số đấy, tao mới học lỏm được của bà cô địa nghe cũng hay nhỉ?
- Ơ ghít. cậu trả lời.
- Vậy mà còn nói tao, thôi tao về đây bye!
…
- Đang nghĩ chuyện của song Lâm à? đi cùng nhưng thấy cô “tắt đài” cậu hỏi.
- Ưhm!
- Nghĩ ra gì chưa?
Lắc đầu
- Vậy đừng nghĩ nữa kẻo ngộ độc suy nghĩ đó.
- Sao không được, hai đứa nó là…
- Biết rồi, tớ có cách rồi đừng nghĩ nữa.
- Cách gì? cô mừng rỡ.
- …Tạm thời…chưa nghĩ ra.
- Ôi trời!
- Chậc đã bảo đừng có nghĩ nữa nghe lời đi, bọn nó đã giúp hai đứa mình rất nhiều bây giờ là lúc bọn nó cần mình giúp đỡ sao tớ có thể bỏ mặc được.
Cô bỉu môi, gật gù, bật ngón cái lên.
- Không cần khen, có gì Bảo này không biết chứ. cậu vênh mặt.
- Cậu đang chém đấy à?
- Chém gì?
- Bão đến rồi kìa. cô ngửa cổ lên trời “phán”.
- Cái con người này. cậu bóp mũi cô thật mạnh.
- Ui đau thả ra.
- Không thả.
- Đau tớ mà, thả đi.
- Không thả.
- …
- …
***
Tối đến…
“Cầm cây đàn trong tay anh đấy
Anh đàn lên tình ca mới viết
Tặng em tình yêu nhỏ bé là.. là la la lá...