↓↓ Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
(Quay về hiện tại)
BỊCH…(cậu vùng vẫy đạp tung chăn, lăn xuống sàn)
- AAAAA…cậu mở mắt nhưng chưa hết sợ hãi vẫn đang la thất thanh.
- Hoàng tử…là…hít ù…là…? Hộc hộc…còn công công chúa…là…con nhỏ…cậu vừa thở hổn hển vừa nói mệt nhọc, trông cậu như vận động viên maraton vừa hoàn thành đường đua vậy. Hơi thở gấp gáp, nhịp tim dồn dập, mồ hôi trên trán nhễ nhại.
- Không! Không! Sao có thể như thế được. cậu lắc đầu nguầy nguậy tự phủ nhận điều mình nghĩ.
- Ực…ực…Chỉ là mơ thôi. Ha. Ha. Là mơ. Ha…cậu gật gật đầu tự khẳng định để trấn an mình rồi cười khổ.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra lấy lại bình tĩnh, quả là có hiệu quả.
Vừa hoàn hồn lại chút thì…:
Cạch…có tiếng cửa mở.
Mới hoàn hồn trái tim phản chủ lại rộ lên hồi trống ra quân. Sock tập 2. Sợ tim mình cũng nhảy ra ngoài chiến đấu nốt cậu đưa một tay lên ngực ngăn cản. Ngồi nép sát vào cạnh giường, tay bấu chặt vào chăn nhắm mắt chặt chờ điều gì sẽ xảy ra. (thua nhoz lun, jậy cũng sợ, con trai mà như thỏ ý)
Thịch…thịch có tiếng bước chân, nó dừng lại cạnh cậu, trên vai cậu có thứ gì đó lành la…* ơ…nhưng sao nó ấm vậy, cảm giác rất an toàn…* cậu cảm thấy vậy đang suy nghĩ thì bị xén ngang.
- Thiếu gia! Thiếu gia! Cậu ổn chứ? tiếng của một old lady vang lên (thì ra là zú của cậu).
Cậu mở vội mắt *khuôn mặt phúc hậu tuy đã U50 nhưng làn da thì chỉ khoảng U25. Zú! Đúng là zú rồi*. Không ngần ngại cậu lao vào lòng bà, hơi bất ngờ trước hành động của cậu nhưng bà cũng khẽ vuốt vuốt lưng cậu.
- Phù…vậy mà con tưởng, haiz…cậu thở phào nhẹ nhõm.
- Cậu tưởng là ma à…hà hà. bà cười hiền (nãy nghe cậu hét nên bà đoán)
- Sao zú biết??? cậu giật nảy người ra khỏi lòng bà.
- HA HA HA…zú cười càng to, khiến cậu cụp mắt xuống vẻ giận hờn.
- Có gì đáng cười mà zú lại cười con vậy chứ?
Nhận được thái độ của cậu bà nén lại, cất nụ cười kia đi.
- Thôi cũng trễ rồi cậu rửa mặt rồi xuống dùng bữa, xong còn đến trường nữa. bà đánh trống lảng (già mà não không già ti nào). Rồi đỡ cậu đứng dậy.
- Dạ? Đến trường sao??? cậu đưa vẻ mặt ngây thơ bất ngờ của mình ra trưng cho zú xem.
Ngạc nhiên với câu hỏi của cậu, vì trước giờ cậu chưa để ai nhắc vì chuyện học tập bao giờ (mặc dù thành tích không đáng tự hào). Bà hỏi lại:
- Ô…thế hôm nay không phải ngày tựu trường của cậu sao?
- Hôm nay…? Tựu trường…? Tựu…AAA đúng rồi con quên mất. Cám ơn zú nhé. Chụt >.< cậu nắm tay zú, hun lên má bà. Rồi vụt thẳng vào WC. Tuy đã quen với kiểu thân mật này rồi nhưng má bà cũng đang ửng lên.
- Thật là…đến bao giờ mới có ai dạy cậu lớn được đây. bà nghĩ ngợi rồi nhớ lại nụ cười kia, bà lấy ra sử dụng tiếp. Bà ra khỏi phòng, khép cửa lại rồi xuống nhà.
Trong WC cậu vừa…(hehe không tiện trao đổi) vừa lầm bầm:
- Đồ sao chổi! Tất cả là tại cô. Ngủ cũng gặp cô trong ác mộng, cô lợi hại lắm. Con nhỏ sao chổi!!!
Ở bên kia bầu trời…
Hây…hây…1 2 3 4…một cô bé đang tập thể dục buổi sáng.
- Hắt…hắt…hắt xìììììì…Hắt xì.. hắt xì…hắt hắt xì. cô nhaỷ mũi. Đang trong tư thế đứng trên một chân, chân kia đưa ra sau một tay vòng ra giữ, tay kia đưa ra phía trước người cúi theo. Tại hắt hơi làm cô mất thăng bằng nên…hun đất lun (một kiểu hôn độc đáo, “nồng nhiệt” chắc Thổ thần sướng tê lun)
1s
…
10s
Từ từ ngổm dậy, mặt cô dại đi, chóp mũi hơi đó vì mới hun Thổ thần, trên tóc còn dính vài cộng cỏ nữa (xem ra cô cũng không kém phần sock so vs cậu).
- Hừhừ…mới sáng sớm…xui xẻo. Chắc tại thằng cha nào đang chửi ta đây mà! Hứk đừng để ta biết được tên khốn nào, ta mà biết cổ ngươi lặc là cái chắc. vừa nói cô vừa bẻ khớp tay, lắc cổ * rốp rốp…rốp*
…
30’ sau
…
20 km/h (cô)
25 km/h (cậu)
Hai “chiến binh” đang cưỡi hai “chiến hạm” ngược chiều nhau, rồi cùng rẽ vào một chỗ…(>.<>.<)
ẦMMM
Một “chiến binh” + một “chiến binh” đang “kẹp bánh mì”.
Đó là tình trạng hiện giờ của hai cô cậu nhà ta, đúng là oan gia “cổng” hẹp mà. Không hiểu sao hai người lại cùng lao vào cổng phụ của trường trong khi bên cổng chính thì thênh thang thế kia, để rồi cùng bị kẹt đến không nhúc nhích được.
- Ay ya…
Xin lỗi tôi không cố ý!!! cô tự giác nhận lỗi, nhìn xuống hai chiếc xe đạp đang bị kẹt rồi quay sang cậu.
- À, không sao. Mình cũng có lỗi mà!!! Xin lỗi ba…chưa nói hết câu, họng cậu đã cứng lại khi quay sag nhìn người bên cạnh là…
Cô cũng tái mặt đi, chỉnh lại kính để nhìn rõ hơn. Cậu cũng không tin vào mắt mình tháo kính ra lau lau rồi đeo lại. Không hẹn mà cùng, cả hai cùng đưa mặt đến gần nhau, mắt chớp chớp mồm đớp đớp, cố nhận dạng đối phương.
[1s">
[2s">
[3s">
…
[1’">
- A! ĐỒ VŨ PHU BỆNH HOẠN!!!/ CON NHỎ SAO CHỔI!!! cả hai không hẹn cùng thốt lên, chỉ tay vào đối phương.
Cả hai cùng nhận ra mình đang là tâm điểm chú ý, nên hai người đành rụt tay lại (cũng giống nhau luôn). Nhưng đôi mắt đằng đằng sát khí của hai bên thì không thu lại được, sau lưng mỗi người như đang có một con sư tử đang khát máu, có thể xổng bất cứ lúc nào.
Hai người mải “ngắm nghía” nhau mà không hề biết đến vị khách không mời mà tới kia.
- E hèm…vị khách kia gắng giọng.
Rất tiếc không có tác dụng.
E HÈM. vị khách hắng giọng to hơn.
- “…”
- Nèk! Cô cậu đang làm hì vậy hả? vị khách tức giận vì thấy mình bị xem như người vô hình.
- CÚT!!! cả hai cùng phán.
…
Xợt nhớ ra chất giọng ồm ồm nhưng cũng đủ chói ai của vị khách không mời. Cô quay lại phía phát ra tiếng nói (đó là ông bảo vệ của trường, nổi tiếng là “đồ tể” của trường Nguyễn Du này. Nhìn cái bụng phệ với tướng đi lạch bạch của ông thì không ai nghĩ ông ta là một võ sư cả. Hơn nữa lại rất có tài “thuần phục” nên từ nhỏ tới lớn già hay trẻ giàu đến nghèo du côn rồi cháu ngoan đều bị ông khuất phục. là vậy thôi nhưng ông là người rất tốt) *ực…xong rồi lần này xong thật rồi, sao giờ*, cô đảo mắt tìm kế. thấy cô có vẻ đang sợ sệt cậu nhìn cô rồi đảo mắt về phía cô đang nhìn. Trước mắt cậu là một người khoảng U45, nước da ngăm đen…*bình thường có gì mà cô ta phải sợ sệt vậy chứ * đó là kết luận của cậu sau một hồi đo ngang ngó dọc trên người ông ta.
- Các cô cậu dạo này gứm nhỉ? Thôi đã bị đuổi thì tôi đi nhá! ông nói khẩy rồi vờ quay lưng bước đi.
- Dạ không bác ơi, cháu…cháu không có ý đó. cô nói với theo. Ông quay lại nhìn cô.
- Không phải ý đó thì là ý gì? Chắc tôi lẩm cẩm rồi nên bị lãng tai nghe lộn chăng!
- Thật mà bác, “cút” là hai bọn cháu đang định lát về rủ nhau đi ăn cút rôti thôi ạ, chứ không có ý nói bác đâu. cô quay sang cậu nở nụ cười nhẹ, nhướn mày ra hiệu. Cậu không hiểu đang đờ ra, nhìn vẻ mặt ngây thơ khối tội của cậu mà cô bực mình nhưng vì đại nghiệp…nhịn. Cô khoác tay qua vai cậu vẻ thân mật, mấp máy môi:
- Không muốn bị “đồ tể” thì ngoan ngoãn đi.
Rồi cười to, quay về phía ông bảo vệ:
- Đúng không bạn. ha ha ha! không hiểu lắm nhưng cậu cũng làm theo bởi bớt tội còn hơn thêm thù mà, vả lại trước khi đến đây cậu có nghe hơi có tên “đồ tể” thật chắc là ông ta, nên dại gì chuốc họa vào thân.
- Hì…dạ đúng đấy bác ạ. cậu cố nặn ra nụ cười đáp lại, cũng bắt chước khoác tay lên vai cô. Nhìn sang vai mình cô nhăn mặt nhìn cậu *không muốn chết thì bỏ ra*- *sao ăn ý chứ, cô vừa lòng chưa* (hai người đang đấu trí)
Cô nhìn cậu cười hì rồi thu tay mình lại song vờ kéo áo gỡ bàn tay của cậu đang đậu trên vai mình ra.
Ông nhìn hai người lại một lần nữa với ánh mắt dò xét:
- Thật??? ông nghiêm giọng hỏi....