↓↓ Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu? Full
Pupy (Admin) 00:01, 16/09/2016 |
#1 |
- Đạp đổ tất cả không phải tốt nhất, tôi khuyên cậu nên sớm nhận ra điều đó!
- Haha…một sự điên rồ, chắc cậu đã bị tình cảm lu mờ đi đôi mắt rồi. Thật đáng thương.
- Không liên quan đến tình cảm.
- Nhưng tôi thấy có đó. Cậu đã quên cái ngày tàn khốc đó rồi sao? Tôi từ một cậu ấm, từ gia đình hạnh phúc, ba mẹ, em gái của tôi, nhà của tôi đã mất hết. Ba mẹ mãi không lên tiếng, nhà không còn để về, em tôi thì sao chứ? Tôi không biết nó còn sống hay đã chết, cả mặt mũi nó tôi còn không nhớ rõ. Tôi trở thành một thằng bé lang thang đầu đường xó chợ, cứ mãi hoài kiếm tìm những gì đã mất. Còn cậu? Cậu có khác gì tôi không? Tất cả những chuyện đó là do tự dưng thế à? Không! Cậu đã quên mất tại sao rồi.
- Nhưng dẫu sao đó cũng là những chuyện đã qua rồi, cách tốt nhất là cậu hãy sống thật thanh thản chứ không phải mải theo đuổi sự trả thù vô nghĩa đó.
- Không! Tôi phải bắt họ chịu những gì mà tôi đã phải gánh bấy lâu.
- Chả thế thì bây giờ họ cũng có tốt hơn đâu.
- Chưa đâu, còn dài lắm bạn ạ.
- Cô ấy có đắc tội gì với cậu sao? Sao cậu không một lần nhìn vào cô ấy và xem cô ấy đang chịu những gì đi?
- Tôi không quan tâm.
- Oán báo oán mãi thế này đến khi nào cho nguôi?
- Tôi chỉ cần những gì tôi muốn.
- Nhưng Na Na không có lỗi, tại sao cậu kéo cô ấy vào?
- Hãy hỏi ba mẹ của cô ta trước đi! Phước đức quá nhỉ? Nhờ họ mà tôi “được” như ngày hôm nay đây, tôi có cần cảm ơn họ không?
- Vậy cậu phảitìm họ, tại sao tìm cô ấy?
- Tôi học tập cậu thôi.
- Cậu nói thế là ý gì?
- Không phải lúc đầu, người muốn tiếp cận cô ta là cậu sao? Chính cậu là người tìm đến cô ta mà. Tôi có nói sai không? Không phải chính cậu đã muốn đạt được mục đích thông qua cô ta sao?
“Bịch…” cuộc nói chuyện bị cắt ngang bởi tiếng động như thứ gì đó của ai mới làm rớt.
Tiếng động gần đó, khá to và rõ ràng nên Quốc và hắn đều chú ý.
Những trái táo đang lăn dần đến chân Quốc và hắn, chúng lăn từ xuất phát điểm là dưới chân của một cô gái.
Cô sững sờ, tay chân cứng đờ không còn cảm giác.
Quốc thấy cô, sắc mặt tái đi, anh lúng túng không biết phải xử trí thế nào.
Cô nhích từng mũi chân, cố bước đi thật vững đến gần Quốc…
- Nói đi! cô nhìn Quốc với ánh mắt lạnh thấu xương.
- …Nói gì?
- Anh biết ba mẹ tôi.
- Không có.
- Anh tiếp cận tôi.
- Không, anh không…
- Có.
- Nếu biết họ, chắc chắn tôi sẽ không gặp được cô đâu, cô bé. hắn lại giọng xiên nỉa.
- Cậu im đi! Quốc hét lớn. – Tôi đã nói tôi không giống cậu mà.
- Giống hay không thì cô ta cũng đã biết rồi, đỡ mất công nói chứ sao.
“Huỵch” Quốc đấm hắn thật mạnh, làm hắn nhào người xuống sàn.
- Thôi đi! Mấy người đừng đóng kịch trước mặt tôi nữa, kẻ đấm người xoa thế là quá đủ rồi.
- Na à! Quốc cầm tay cô.
Nhưng chưa chạm tới tay cô được thì cô đã lùi lại, không để Quốc chạm vào mình.
Cô nhìn Quốc rồi cười khảy, lắc đầu thất vọng, giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi.
Lùi lại thêm vài bước rồi cô quay đầu bỏ chạy.
- Na! Bé Na! Quốc vội đuổi theo.
- Có cần sốt xắng lên như thế không anh bạn? Dù thế nào thì sớm hay muộn cô ta cũng sẽ biết thôi, chi bằng biết sớm chút để có chuyện làm có phải hay hơn không? hắn lại móc mé Quốc.
- Tôi sẽ tính nợ này với cậu! Quốc gằn lên.
Hắn nhún vai kiểu bất cần đời.
Quốc vừa đi thì nụ cười gắng gượng trên môi hắn cũng được thu lại, hắn thở dài…
Hình như có gì đó đang nghẹn lại, bóp chặt lồng ngực hắn.
o0o
Quốc đã đuổi theo thật nhanh nhưng không thể tìm thấy cô. Anh đã quên mất một điều rằng, nếu cô đã muốn tránh ai thì vĩnh viễn họ sẽ không bao giờ có thể tìm thấy cô.
…o
Anh tìm đến nhà cô…
- Con chào nội!
- Ờ Quốc hả, vào nhà đi con.
- Dạ không nội ạ.
- …
- Con có tí việc nền ghé qua thôi, bé Na có nhà không nội?
- Nó đi đâu sáng giờ mà chưa thấy về con ạ. Mà có chuyện gì hả Quốc?
- Dạ không nội à, thưa nội con đi!
- Uhm, đi cẩn thận nha con.
- Vâng!
…
- Na Na, rốt cuộc thì em đang trốn ở đâu? Em không ra sao anh nói cho em biết được chứ.
***
Bệnh viện…
Gia tuệ xách một giỏ lỉnh kỉnh những đồ dùng cá nhân đến, đứng trước mặt hắn.
- Anh giúp em được chứ?
Hắn nhìn lên gương mặt Gia Tuệ rồi đứng dậy đỡ phụ đồ cho cô bé.
- Anh không sao chứ?
- Không.
- Nhưng em thấy sắc mặt anh không tốt lắm.
- Đừng quan tâm!
Tủi thân vì lời nói hắn buông, Gia Tuệ không nói gì thêm.
- Ông ta sao rồi?
- Dạ?
- …
- Xuất viện rồi.
- Vậy tức là chưa chết.
Gia Tuệ bóp chặt túi đồ mình đang cầm, cố không để ý tới lời hắn vừa nói.
- Anh…ghét ba em tới vậy sao?
- …
- Còn em?
- …
- Anh cũng ghét em như ghét ông ấy phải không?
- Linh tinh, lo học hành cho tốt rồi tìm một con đường đàng hoàng mà đi!
- Thế nào là con đường đàng hoàng?
- Là gì có thể hỉ nộ ái ố với mình mà không cần đợi chờ.
- …
- Anh có việc, đi trước nhé.
- Em làm cơm sáng cho anh rồi, anh có muốn ăn không? cô bé cầm lồng cơm trên tay và nói.
- …
- Thôi, anh có việc vậy đi đi kẻo trễ. nhìn ánh mắt hắn đang nhìn mình, Gia Tuệ liền rụt tay lại.
- Cảm ơn! hắn cầm hộp cơm, nói cụt lủn rồi bước đi.
Với Gia Tuệ, như thế đã là đủ với cô bé rồi, cô chỉ cần được lặng lẽ quan tâm, làm những hộp cơm cho hắn, thế là đủ.
o0o
Cô đã chọn một nơi để tĩnh tâm lại, bờ sông là nơi thích hợp để cô tâm trạng nhất. Không biết từ khi nào cô đã chọn nơi này để đến những lúc cần suy nghĩ gì đó. Không biết ai và cũng không ai biết…
*Theo lời hắn thì…ba mẹ mình đã gây ra chuyện gì với hắn và anh Quốc sao? Nghiêm trọng tới mức hắn bắt mình phải trả giá? Nhưng…họ là ai? Thậm chí mình còn không được biết cả tên họ nữa. Nhưng nếu vậy, tại sao anh còn tốt với em? Đó không phải là cách anh trả thù em chứ? Rốt cuộc thì anh đang muốn gì từ em đây???…* cô băn khoăn về cuộc nói chuyện giữa hắn và Quốc mà cô vừa nghe được. Cô có cảm giác như mình đang mang tội với anh…
“Tinh tinh” điện thoại cô báo có tin nhắn.
Là tin của Quốc.
“…”
Vừa đọc xong tin nhắn của anh, cô vội cất điện thoại và chạy ngay đến bệnh viện.
“Bịch bịch bịch”
- Hộc hộc hộc…cô thở không ra hơi. – Anh Tuấn…ực…
- Đang ở trong. Quốc trả lời.
Cô vội mở cửa thì anh kéo tay cô lại.
- Nói chuyện đi.
- Nhưng tôi cần gặp anh trai tôi.
- Thiên Tuấn chưa tỉnh đâu.
- …
- Anh xin lỗi! Chỉ có nói thế em mới chịu xuất hiện thôi. Anh đã gọi điện, nhắn tin cho em mà em không trả lời, anh đành phải nói thế để được gặp em.
- Tôi cũng đang cần được một lời giải thích từ anh.
Sân thượng bệnh viện…
Gió trên cao thổi mạnh làm tóc cô rối tung, những tiếng gió rít làm không gian thêm lạnh lẽo…
- Anh tiếp cận tôi?
- …Đó là lúc đầu.
- Tại sao?
- Đó là cách duy nhất anh nghĩ ra trong phút nông nổi đó.
- Còn bây giờ?
- Anh thật sự xem em như một người thân của mình.
- Vậy tại sao anh còn dấu tôi?
- Anh không dấu em.
- Vậy chuyện này là gì?
- Thiết nghĩ nó không liên quan đến em, nên anh không nói, thế thôi.
- Còn chuyện về họ?
- …
- Ba mẹ tôi, họ đã làm gì?
- Em không nên biết thì hơn.
- Được thôi, anh không nói thì tôi vẫn có thể tự tìm hiểu mà. cô nói rồi quay lưng.
- Em biết để làm gì?
- Tóm lại, anh có nói hay không?
- …haizzz em cũng đã biết, không cần phải dấu nữa. Anh sẽ kể…Cách đây 10 năm, khi đó anh chỉ là một cậu bé hơn 12 tuổi. Trong một lần được ba mẹ cho đi chơi xa vài ngày, anh đã rất vui, vui lắm. Và…chuyến đi ấy là những việc cuối cùng anh được làm cùng họ, đấy cũng là lần cuối cùng anh được nhìn thấy nụ cười của họ với anh, là lần cuối cùng được nhìn thấy mặt họ, là lần cuối cùng được chở che trong vòng tay yêu thương của ba mẹ dành cho anh. Sau khi về, nhà cửa, công ty, tất cả các tài sản đều mất hết. Ba anh sock quá nên đổ bệnh rồi mất, mẹ anh cũng vì thế mà bỏ anh, hai người họ đã tìm về chốn bình yên mà không phải là nơi này....