NarutoVN

Welcome To NarutoVN

Home > Forum >
Search | View: (1)

↓↓ Truyện Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa Full - Granty

* Pupy (Admin)
* 00:01, 16/09/2016
#1

- Được rồi, chúng ta mau ngồi vào bàn thôi – Ông Vũ Triết nhắc nhở.
Mọi người mới lục tục ngồi vào bàn. Vĩnh Phong kéo một cái ghế về phía sau, đưa mắt mĩm cười nhìn Hiểu Đồng. Cô hiểu ý liền cúi đầu ngồi vào ghế, một cách nhẹ nhàng từ tốn. Lúc này những người khách mới bắt đầu chú ý đến cô gái tầm thường kia. Họ nhận ra đó là một cô gái rất đẹp.
Vũ Quỳnh đi ngay sau lưng Vĩnh Phong và Hiểu Đồng, thấy Vĩnh Phong kéo ghế cho Hiểu Đồng cũng chờ đợi đặc ân giống như thế, nhưng Vĩnh Phong lại kéo ghế ngồi vào cạnh bên Hiểu Đồng. Cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, gương mặt chuyển từ trắng sang tím. May mắn thay, ngay lúc đó một anh bồi đã đến kéo ghế mời cô ngồi, ngay bên cạnh Vĩnh Phong. Vũ Quỳnh hậm hực ngồi xuống, mắt liếc xéo Hiểu Đồng.
- Xin hỏi, cô gái này là …- Một vị khách thắc mắc chỉ tay vào Hiểu Đồng hỏi.
Vĩnh Phong định lên tiếng giới thiệu thì bà Mai Hoa đã lên tiếng chặn lại:
- Đây là một trong những sinh viên xuất sắc nhất của trường đại học nhà tôi, em ấy tên Hiểu Đồng. Hôm nay tôi dẫn cô ấy đến đây, một mặt để khích lệ em ấy, một mặt để em ấy có dịp học hỏi các vị giám đốc tài giỏi ở đây.
Các vị giám đốc có vẻ hài lòng về lời giới thiệu của bà Mai Hoa, họ gật gù vài cái rồi đưa mắt nhìn Hiểu Đồng chào hỏi.
Vĩnh Phong tất nhiên không bằng lòng, cậu định lên tiếng đính chính nhưng Hiểu Đồng đã đưa tay nắm chặt bàn tay dưới mặt bàn của Vĩnh Phong khẽ lắc đầu ra hiệu. Cậu miễn cưỡng im lặng ngã người ra thành ghế.
- Cháu Vũ Quỳnh nhà anh càng lớn càng xinh đẹp, nghe nói cháu mới đi du học về – Một người khác đang ngồi cạnh ông Vũ Triết nhìn Vũ Quỳnh rồi cười khen.
- Anh quá khen, con bé còn dại lắm. Chỉ là qua bên đó học hỏi vài năm rồi trở về đây học tiếp. Bây giờ con bé đang tiếp tục theo học ở trường Nguyên Thành Phong – Ông Vũ Triết cười khà khà nói.
- Vậy là học cùng Vĩnh Phong rồi – Một người khác lại lên tiếng – Cũng đúng, nên để cho bọn trẻ ở gần nhau, tuổi trẻ bây giờ cứ hễ xa nhau một chút là không sống được.
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Vũ Quỳnh thích trí ra mặt. Vĩnh Phong cảm thấy rất bực mình, nhưng Hiểu Đồng đá vào chân Vĩnh Phong bắt cậu im lặng.
Đúng lúc đó, thức ăn đã được dọn lên. Bảy món ăn ngon nhất của nhà hàng được đặt lên trên mặt bàn xoay. Các tiếp viên đã đặt trước mặt mọi người một dĩa Bit tết thơm lừng, và rất lớn. Bit tết ở đây là ngon nhất. Những bộ dụng cụ ăn được đặt gọn gàng hai bên dĩa. Tất cả mọi người đều bắt đầu cằm dao và nĩa lên.
Hiểu Đồng cảm thấy rất hồi hộp trước không khí sang trọng này. Không phải cô chưa từng vào nhà hàng, lúc nhỏ, cứ hể rảnh là ba cô dẫn cả nhà đi ăn nhà hàng và cũng từng ăn Bit tết. Nhưng toàn là ba cô cắt sẵn cho cô. Hiểu Đồng cũng từng đi phục vụ trong nhà hàng, cách ăn thì cô biết rất rõ nhưng chưa bao giờ cô thật sự cầm đến nó.
Cạch … một tiếng động phát ra từ dĩa ăn của Hiểu Đồng. Vì quá hồi hộp mà Hiểu Đồng vô tình để con dao chạm vào dĩa phát ra tiếng động. Vũ Quỳnh nhân cơ hội đó bật cười chế nhạo. Hiểu Đồng không vì sự chế nhạo của Vũ Quỳnh mà thấy xấu hổ, cô điềm đạm nói:
- Xin lỗi! Vì cháu không quen dùng dao nĩa lắm.
- Không sao! Bác đây cũng chẳng quen dùng, phải học mãi mới dùng được – Một vị khách tế nhị đỡ lời cho cô.
Hiểu Đồng chớp mắt nhìn người ấy gầm cám ơn.
- Để anh giúp em – Vĩnh Phong quay sang đề nghị, rồi không đợi Hiểu Đồng đồng ý cậu kéo dĩa bít tết của cô về phía mình. Cắt ra từng miếng nhỏ, xong rồi lại đặt trước mặt Hiểu Đồng. Hiểu Đồng quay sang nhìn Vĩnh Phong, hai ánh mắt tình tứ truyền cho nhau.
Vũ Quỳnh căm tức, nắm chặt con dao trong tay.
Ông Vũ Triết thấy thái độ rất rõ ràng của Vĩnh Phong dành cho Hiểu Đồng, rồi thấy sắc mặt trắng bệch của con gái, ông cũng cảm thấy khó chịu. Ý nghĩ đầu tiên của ông là muốn lăng nhục Hiểu Đồng.
Ông ta giả vờ quan tâm hỏi han tình hình nhà Hiểu Đồng. Chỉ cần nhìn cách ăn bận thì ông cũng đủ biết Hiểu Đồng thuộc tầng lớp nào trong xã hội, nhưng ông ta làm như không biết đưa ra một câu hỏi khó:
- Chẳng hay, cháu là thiên kim của nhà nào, ba mẹ cháu hiện đang kinh doanh gì?
Vũ Quỳnh bấm bụng cười thầm khi nghĩ đến câu trả lời của Hiểu Đồng. Nếu nói thực thì sẽ bị khinh thường, nếu nói dối thì sẽ bị cô lột mặt nạ.
Hiểu Đồng chẳng có lấy một biểu hiện nào trên gương mặt đẹp của mình, cô buông dao nĩa xuống, từ tốn trả lời:
- Dạ thưa bác, trước đây nhà cháu cũng có kinh doanh nhưng vì công xưởng chẳng may bị cháy nên phải đóng cửa. Sau này ba cháu lại chẳng may qua đời cho nên nhà cháu đã không còn kinh doanh nữa.
Mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng cảm với cô trước một câu trả lời thẳng thắn và gia giáo.
Nhưng ông Vũ Triết không thỏa mãn trước nét mặt của mọi người và câu trả lời này của Hiểu Đồng, ông tiếp tục hỏi.
- Thế còn mẹ cháu, mẹ cháu làm gì.
- Dạ mẹ cháu học thanh nhạc, sau khi tốt nghiệp thì lấy ba cháu, sau này mẹ cháu chỉ đi dạy đàn thôi ạ – Hiểu Đồng vừa trả lời vừa đáp lại bàn tay ấm áp đang xen vào giữ những ngón tay của cô, siết nhẹ.
- Vậy mẹ cháu vẫn tiếp tục dạy đàn chứ – Bà Mai Hoa lên tiếng hỏi, giọng lạnh lùng đáng sợ.
- Dạ không hiện tại mẹ cháu đang bệnh nên phải nhập viện ạ.
- Chắc tại bà ấy lao lực quá đó mà. Cũng phải thôi, phải cố gắng làm để trả nợ cho người chồng nghiện rượu – Vũ Quỳnh cố ý nói lớn để tất cả mọi người đều nghe thấy.
Hiểu Đồng vừa nghe Vũ Quỳnh nói thì sắc mặt chợt trắng bệch đi.
Rầm …Vĩnh Phong quay phắt người lại liếc nhìn Vũ Quỳnh một cái, ánh mắt sắc nhọn như một mũi kim lóe lên đầy cảnh cáo.
Nhưng Vũ Quỳnh phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Vĩnh Phong, cô nói thầm trong bụng: ” Anh càng muốn che chở cho cô ta thì tôi càng muốn nhấn chìm cô ta trong xấu hổ”. Cô ta nhìn Hiểu Đồng nhếch mép nói:
- Làm sao mà một giáo viên dạy nhạc như mẹ của cô lại có thể trả món nợ mấy tỉ đồng trong vòng có mấy năm ngắn ngủi vậy. Nghe nói, nhà trọ của hai mẹ con cô sống có rất nhiều cô từ tỉnh lên hành nghề sống dựa vào đàn ông. Dùng thân xác để đàn ông trả nợ cho mình.
Cả người Hiểu Đồng đông cứng lại trước lời nói độc ác của Vũ Quỳnh.
Rầm … một bàn tay đập mạnh trên bàn, làm cho cái bàn run lên, kéo theo hệ lụy là những chiếc dĩa khuya loãng xoãng.
- Cô càng nói càng quá đáng rồi đó. Phép lịch sự của cô ở đâu vậy, dù gì thì cô ấy cũng là khách của mẹ tôi – Vĩnh Phong giận dữ gầm lên. Nếu như bàn tay của Hiểu Đồng không nắm chặt bàn tay của cậu ghì lại, chắc chắn Vũ Quỳnh đã ăn một cái tát cực mạnh của vĩnh Phong rồi. Cậu tuyệt đối không cho phép bất kì ai làm tổn thương Hiểu Đồng, ngay cả mẹ mình.
Ông Vũ Triết thấy Vĩnh Phong nổi giận thì mặt hơi thất sắc, còn Vũ Quỳnh tái cả mặt vì sợ.
- Vĩnh Phong! Đừng có vô phép như vậy. Vũ Quỳnh chẳng qua lỡ lời thôi. Đừng làm bữa tiệc mất vui – Bà Mai Hoa vội lên tiếng kìm *** cơn giận dữ của đứa con trai. Nuôi con cũng biết lòng con, bà biết Vĩnh Phong rất nóng tính.
Hiểu Đồng nhắm chặt mắt hít một hơi thật mạnh sau đó thở ra, trút bỏ hết cơn giận trong lòng ra ngoài. Thì ra cô ta đã điều tra hoàn cảnh gia đình cô rồi. Vũ Quỳnh có thể xúc phạm cô, có thể trà đạp cô nhưng cô ta không thể trà đạp mẹ Hiểu Đồng được. Hiểu Đồng dùng hết li trí của mình để trả lời trước mọi người.
- Mẹ cháu vốn là một thiên kim tiểu thơ, trong cuộc sống luôn là người nho nhã thanh tao. Bà tựa như đóa sen trong hồ, không quá sáng chói nhưng cũng không bao giờ bị lu mờ. Cho đến bây giờ vẫn vậy, dù cuộc sống có vất vả đến mấy, bà vẫn là người sống không thẹn với lòng. Dù đứng giữa bùn sình nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn. Ngược lại có những người luôn sánh mình với mặt trăng trên cao. Mà chẳng bao giờ nhìn lại trăng có lúc tròn lúc méo, đã vậy có khi còn bị bao bọc bởi mây đen, rất dễ chìm mất. Những người như thế tuyệt đối không thể sánh được với mẹ cháu. Mẹ đã vất vả nuôi cháu khôn lớn, cháu rất kính trọng mẹ của mình....
« Trước1...7172737475...220Sau »
Cùng chuyên mục
Chưa có bài viết
Bạn đã xem chưa?
Chưa có bài viết
twitter - facebook
BBCode:

Link:
Trang chủ - Giới thiệu - Điều khoản - Chính sách - Liên hệ

XtGem Forum catalog